Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 78: Sao em lại ngốc nghếch vậy
Anh nói với Đậu Đình:
“Nếu không có gì thay đổi, sáng mai làm thủ tục xuất viện đi, cả Hạ An nữa, về nhà nghỉ dưỡng sẽ nhanh hơn.”
“Được.”
Tối hôm đó Hạ An được chuyển đến phòng bệnh của Trần Thanh Phong, nhìn cô nằm trên giường, tim anh như có một nhát dao đâm vào, rất đau.
Cô gái trông nhỏ nhắn, yếu đuối vậy mà truyền cho anh gần một lít máu.
Anh nên nói cô liều mạng hay ngu ngốc đây?
Cả đêm hôm đó Hạ An tỉnh dậy hai lần, nhưng cũng không quá lâu, rồi sau đó chìm vào giấc ngủ, mỗi lần tỉnh dậy Hạ An đều được y ta đút ăn nửa chén tổ yến chưng. Mặc dù không nhiều nhưng tác dụng của tổ yến tươi rất tốt, chỉ sau một đêm mà khuôn mặt đã hồng hào có sắc hơn hôm qua rất nhiều, nhìn cô cũng tươi tỉnh và có sức sống hơn, Trần Thanh Phong lúc này mới thở phào một hơi.
Thấy cô tỉnh dậy Trần Thanh Phong nói:
“Hôm nay chúng ta sẽ xuất viện, tạm thời em ở lại biệt thự của anh đi, sẽ có người chăm sóc.”
Vì Hạ An được chuyển đến phòng của Trần Thanh Phong tối qua nên Thanh Trúc cũng ra về, sáng sớm nay mới quay trở lại.
Lê Đình Hùng cùng Thanh Trúc đi làm thủ tục xuất viện, còn Đậu Đình quay về công ty để giải quyết việc tồn đọng hơn một tuần này.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hạ An thì vẫn đang choáng váng, nên chỉ ngồi được một lúc là phải nằm xuống ngay, còn Trần Thanh Phong thì vết mổ đã khô, nhưng mọi cử động vẫn còn phải cẩn thận vì chỉ mới được hơn ba ngày.
Anh nói:
“Em có biết mình đang làm gì không? Sao em lại ngốc nghếch như vậy?”
Cô chỉ mỉm cười, cô cũng được tính là mới dạo qua quỷ môn quan một lần. Lúc bác sĩ nói vẫn còn thiếu máu, cô không nghĩ được gì khác, chỉ mong muốn sẽ cứu anh, cũng chưa nghĩ được mình sẽ như thế nào. Chính cô cũng thắc mắc tại sao cô lại như vậy?
“Không phải bây giờ em vẫn còn mạnh khỏe đây sao?”
“Nhưng mà anh sợ, anh là bạn trai em, đáng ra anh phải bảo vệ em, đằng này hết lần này đến lần khác là em cứu anh. Nếu như vì anh mà em xảy ra chuyện gì, em nghĩ anh có thể sống vui vẻ sao?”
Hạ An nhìn anh với ánh mắt hiền từ nhất có thể:
“Em biết rồi, sau này em sẽ chú ý hơn.”
Đến gần trưa, Lê Đình Hùng và Thanh Trúc làm xong thủ tục xuất viện, hai người được đẩy xuống và lên xe, hai chiếc xe chạy thẳng về biệt thự của Trần Thanh Phong.
Vì gì Trang về quê chăm con dâu đẻ, trong nhà không còn giúp việc nên Lê Đình Hùng đã sắp xếp một người giúp việc mới, nhưng Thanh Trúc lại lo lắng cho Hạ An nên cô chấp nhận sống chung ở đây để tiện chăm sóc cho cô. Trần Thanh Phong nghe cô nói vậy thì cũng không ý kiến gì, dù sao anh cũng không thể chăm sóc cô được, để Thanh Trúc ở đây chăm sóc cô, trò chuyện cùng cô cũng tốt, anh cũng rất cảm ơn tình cảm và sự lo lắng của Thanh Trúc dành cho Hạ An.
Một tuần sau, khi cả hai đã ổn định, Hạ An không cho Thanh Trúc ở đây nữa, bảo cô đi làm đi, nghỉ phép một tuần để chăm sóc cô như vậy là được rồi, sức khỏe của cô bây giờ cũng ổn hơn nhiều rồi, có thể tự vệ sinh cá nhân, còn việc nhà thì có giúp việc làm hết rồi.
Thanh Trúc không nỡ, cô muốn chăm sóc cho Hạ An thêm, nhưng bị cô xua đuổi nên phải ra về.
Dù ở chung một nhà, nhưng hai người ở hai phòng khác nhau, cũng không gặp nhau nhiều, đặc biệt là Trần Thanh Phong vẫn chưa được cử động thoải mái. Hạ An thì vẫn đi lại được bình thường, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cô cũng chỉ ngồi dậy được một chút là phải trở lại giường.
Cảm giác sức khỏe mình tốt lên từng ngày nhờ sự chăm sóc chu đáo của Thanh Trúc cùng người giúp việc, hôm qua tới nay Hạ An có thể đi lại thoải mái hơn, cô thường đi tới đi lui qua phòng Trần Thanh Phong.
Lúc cô mang sữa vào thì thấy anh đang vùi mặt vào đống tài liệu, cây bút trên tay kí kí không ngừng, chồng tài liệu ngập cả đầu anh, đó chắc là công việc tồn đọng mấy tuần nay rồi.
Người ta thường nói, những người như anh làm một tiếng đồng hồ bằng người bình thường làm việc cả năm, nhưng họ lại không biết rằng, cho dù bệnh tật cũng không được nghỉ ngơi tử tế.
Mọi sự hào nhoáng bên ngoài đều phải đánh đổi bằng rất nhiều sức lực, chất xám thậm chí là máu.
Điều này đâu ai thấy được.
Nghe tiếng cửa mở nãy giờ mà không thấy nói gì, anh mới ngước đầu lên, thì thấy Hạ An đang nhìn anh một cách ngu si:
“Sao vậy? Có phải bạn trai của em rất đẹp trai không?”
Đang nhìn mà bị bắt tại trận Hạ An có chút chột dạ, giống như đang làm điều gì sai trái vậy, đành phải nhìn đi chỗ khác:
“Bớt tự luyến lại đi.”
“Ha ha, bộ khen bạn trai mình một câu thì em bị giảm tuổi thọ à?”
“Đúng vậy, quan trọng hơn là em sợ người nào đó vì được khen mà nở mũi ra.”