Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 112: Bị thương
Viên đạn của Quốc Trường bắn thẳng vào tay đang cầm súng của hắn ta, còn viên đạn của hắn ta lại hướng về Hạ An, nhưng vì đá trúng đạn trước đó nên viên đạn đi lệch người, sượt qua cánh tay cô. Và cây súng trên tay hắn ta cũng rớt xuống luôn.
Hạ An bị trúng một viên đạn nhưng vẫn dùng sức đá cây súng của hắn ra xa. Ngay lập tức bộ đội áp sát tóm gọn hắn.
Hạ An thấy tình thế ổn định rồi thì ngồi khuỵu xuống, máu từ cánh tay ướt đẫm áo cô, choáng váng, cô xỉu đi.
Đám người còn lại, bao gồm cả vệ sĩ và mấy lão đệ của lão đại ca thổ phỉ đều được đưa lên xe về đơn vị.
Hạ An được đưa thẳng đến bệnh viện, trên xe còn có Tuệ Tâm và Trần Thanh Tú.
Trưa hôm sau, tất cả các nhóm chọn đường đi ở giữa đều về đích đúng thời hạn, tuy hơi chật vật. Họ đi được nửa đường thì gặp vùng trũng, đầm lầy không thể tiếp tục, đành phải quay đầu, đi theo đường của Hạ An, nhưng rất may mắn, họ không gặp bất kỳ trở ngại nào, phăng phăng đến đích.
Khi đến nơi đoàn xe đã đứng sẵn chờ họ. Sau khi điểm danh xong, mọi người được xe đưa về đơn vị. Mọi người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Vì vết thương của Hạ An ở cánh tay, không quá nguy hiểm, chỉ mất nhiều máu nên đưa đến bệnh viện băng bó xong, đợi khi cô tỉnh lại là sáng hôm sau cũng được đưa về đơn vị luôn.
Cho nên ba người Hạ An, Tuệ Tâm, Trần Thanh Tú về sớm hơn toàn đơn vị, về đến nơi lúc trưa, còn những người còn lại thì tận tối mới về.
Về đến đơn vị, Hạ An được chuyển thẳng đến phòng y tế, Trần Thanh Tú và Tuệ Tâm cũng không rời khỏi cô nửa bước. Mặc dù không quá nguy hiểm nhưng phát súng bắn khá sâu vào bắp tay của cô, làm chảy rất nhiều máu. Công sức cả mấy tuần nay ăn uống tẩm bổ coi như đổ sông đổ bể rồi.
Tối đó Tuệ Tâm và Trần Thanh Tú bị đuổi về khỏi phòng, Hạ An vẫn nằm đấy dưới sự quan tâm của mấy vị quân y.
Hôm sau đơn vị nghênh đón một nhân vật lớn, đó là tổng giám đốc tập đoàn DHP. Đây là tập đoàn kết hợp với quân đội sản xuất súng ống, đạn dược đột nhiên đến thăm, chỉ thông báo tối nay, sáng mai đến luôn không cho người ta có thời gian chuẩn bị, và không ai khác đó là Trần Thanh Phong.
Khi anh bước vào, toàn đoàn lãnh đạo cấp cao cùng tiến ra chào đón. Không ngờ một đơn vị hạng trung như vậy mà cũng có những nhân vật tai to mặt lớn đến thăm, chùa nhỏ khó mà chứa được phật lớn.
Không chỉ lãnh đạo, tất cả đơn vị đều xếp hàng ngay ngắn nghênh đón.
Trần Thanh Phong không để ý, đi lướt qua mấy đơn vị chính quy, và dừng lại trước mặt Trần Thanh Tú, vì anh ta đứng đầu hàng. Hai anh em đứng đối mặt nhau, cả vũ trụ như thu bé lại, hai cực phẩm nhan sắc đang đứng chung một chỗ. Trần Thanh Phong mang một vẻ đẹp nam tính từng trải, còn Trần Thanh Tú lại có nét đơn thuần, mà người ta hay gọi là tiểu thịt tươi, làn da trắng nõn nhìn rất chói mắt. Nếu để ý kỹ có thể thấy được mấy phần giống nhau giữa hai khuôn mặt này.
Hôm nay, Trần Thanh Phong ra mắt với tư cách tổng giám đốc tập đoàn DHP, chứ không phải tổng giám đốc tập đoàn Phong Trần, Trần Thanh Tú có chút ngoài ý muốn. Không ngờ là vậy, một đế chế súng ống mà mẹ mình cũng dám đối nghịch, nghĩ thôi mà anh ta toát hết mồ hôi hột. Cùng với đó là một cảm giác tự hào mãnh liệt, không ngờ mình lại được làm em trai của một nhân vật như vậy. Trước giờ anh luôn bí hiểm, quanh năm chỉ có một sắc thái là mặt đơ, nên không ai đoán được tâm tư của anh là gì, anh đang nghĩ gì, làm gì. Đến giờ lại lù ra là tổng giám đốc của tập đoàn súng ống, lại còn hợp tác mật thiết với quân đội, không ai ngờ được.
Chào hỏi xong xuôi, anh muốn đi thăm đơn vị một vòng, đích thân tiến cử Quốc Trường và Trần Thanh Tú đi theo, còn lại giải tán.
Ba người không nhiều lời, tiến thẳng vào phòng y tế.
Khi anh thấy một tay Hạ An bó cứng lại, máu rỉ ra thẫm vào băng gạc thì hít một hơi lạnh, bắn một ánh mắt sang Quốc Trường:
“Tớ giao người cho cậu, không hề muốn những chuyện này.”
Quốc Trường bị nhìn như vậy thì có cảm giác cửa tử đang mở rộng:
“Cậu nói cứ như kiểu tớ muốn cô ấy xảy ra chuyện vậy, cái gì cũng có xác suất hết, đâu có gì tuyệt đối được đâu, cái này cậu không cần tớ dạy thêm đúng không? Huống hồ, là con nhóc này không chịu nghe lời, một mực đòi nhảy vào hang ổ người ta, cho nên không thể trách tớ được.”
“Ừm, phủi sạch quan hệ nhanh nhỉ?”
“Tớ chỉ nói sự thật, không tin cậu hỏi cậu ấy đi.”
Rồi đánh mắt sang Trần Thanh Tú để giảm sự chú ý.
Đang căng thẳng thì người nằm trên giường bệnh nói:
“Được rồi, được rồi, mỗi người bớt một câu đi, không phải bây giờ em vẫn đang sống sờ sờ đây sao?”
OK, I’m fine.
Không ai nói gì thêm nữa.
Trần Thanh Phong đi đến bên giường, vuốt ve mái tóc cô gái và thủ thỉ:
“Còn đau không em?”
Quốc Trường và Trần Thanh Tú bốn mắt nhìn nhau.
Từ khi nào thì ông anh mình trở nên như vậy? Có khi nào uống lộn thuốc gì không?