Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 3: Chắc thằng nào đó bị mù mắt
“Dạo này công việc nó khá bận rộn, thường xuyên đi sớm về muộn, chúng tôi cũng chưa biết chuyện này là như thế nào.” bà Cẩm Nhung nói.
Cẩm Nhung chính là mẹ của Minh Khang.
Bố anh mất vào mấy năm trước do bệnh nan y, bây giờ trong nhà chỉ có ba mẹ con, cũng may khi bố anh mất thì anh đã tiếp quản tập đoàn và có thể lo toan mọi thứ.
Hôm nay bà Cẩm Nhung đang ở nhà thì Ngọc Hân gọi, bảo là muốn đến nhà chơi, bà cũng vui vẻ đồng ý, dù sao bà cũng xem cô ta như con trong nhà rồi.
Cứ tưởng một mình cô đến, ai ngờ còn thêm Trần Thế Sơn nữa, đến nói chuyện một lúc thì mới biết được nguyên nhân, bà nhanh chóng đi vào gọi con trai về, nhưng Minh Khang nói
“Mặc kệ hai người đó, mẹ thích thì ngồi tiếp chuyện, không thì đuổi khách đi.”
Trong lòng bà đoán chắc là có chuyện gì đó rồi, nhưng không vội, cứ chờ con trai về rồi nói. Cũng không thể không nể mặt người ta được, đành ngồi thảo mai tiếp chuyện nãy giờ.
Ở trên lầu, Minh Trí không chịu về phòng tắm rửa mà đi thẳng vào phòng Minh Khang hóng hớt:
“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Bữa giờ anh ta thấy anh trai tuyên bố tập trung tất cả mọi tinh lực để kết thúc hợp đồng với Thiên An càng sớm càng tốt. Anh ta không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà lại phải gấp gáp như vậy. Không phải hai người này đã có kế hoạch kết hôn rồi sao? Bây giờ làm thế là có ý gì? Chẳng lẽ là toang à?
“Người ta đang ở dưới, chú xuống đó mà hỏi, sao anh biết được?”
“Em thấy anh dạo này khác lắm, tự nhiên lại chặn cửa nhà vợ tương lai là ý gì? Không muốn làm rể người ta nữa à?”
“Anh muốn làm rể nhà họ khi nào?”
“Ôi thôi, không phải ai đó muốn lấy người ta lắm sao?”
“Chắc thằng nào đó bị mù mắt, chứ không phải anh trai chú đâu.”
“….”
Anh mù mắt chứ ai nữa, nói mà không chớp mắt nhỉ?
Hẳn là sắp có biến rồi, sao anh ta suốt ngày đi theo sau đít anh trai mà không biết được chuyện gì xảy ra vậy?
Cảm thấy không hóng hớt được gì từ Minh Khang, Minh Trí đành chạy về phòng nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống hóng chuyện.
Nhà có hai thằng con trai mà không đứa nào chịu lấy vợ, bà Cẩm Nhung cũng nói liền mồm liền mép. Khó khăn lắm mới thấy Minh Khang giới thiệu bạn gái, thế mà bây giờ xem thái độ của nó thì bà lại còn phải chờ dài cổ rồi.
Minh Khang và Minh Trí lần lượt đi xuống lầu sau khi tắm rửa sạch sẽ. Cả hai mặc đồ ở nhà rộng rãi, thoải mái, khác hẳn với phong cách đi làm, ngược lại có chút hoang dã, cuốn hút.
Ngọc Hân thấy anh đi xuống liền đứng dậy, đi đến trước mặt anh quan tâm hỏi:
“Anh đi làm về muộn thế có mệt lắm không? Anh đã ăn uống gì chưa?”
“Không sao, tự nhiên không muốn ăn nữa. Bây giờ cũng muộn rồi, sao hai người còn ở đây?”
Ý tứ đuổi khách rõ ràng.
Cả Ngọc Hân và Trần Thế Sơn ngập ngùng nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên Minh Khang nói năng kiểu vô lễ như vậy với Trần Thế Sơn, bởi vì ba năm qua họ đã quen với cách anh nhường nhịn rồi, nên bây giờ có phần hơi sốc.
Ông ta định nói gì đó nhưng đúng lúc bà Cẩm Nhung mở miệng trước:
“Thằng nhỏ này, ăn nói như vậy với chú Sơn à? Hôm nay chú Sơn và Hân sang tìm con có chuyện, ngồi xuống đây có chuyện gì thì nói cho rõ ràng luôn đi?”
Minh Khang nhếch miệng cười khẩy, muốn nói cho rõ ràng à? Vậy thì đúng là phải nói cho rõ một lượt. Anh nhanh chóng đi đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mẹ anh, Minh Trí cũng nhanh chân ngồi bên bà Cẩm Nhung, hai tay nhanh chóng đặt trên vai bà, xoa bóp cho bà. Đây chính là chuyện mà Minh Trí làm tốt nhất, anh ta rất biết cách nịnh nọt, miệng thì hài hước và khéo léo, khác hẳn với Minh Khang, thế nhưng lại bị bố mẹ ghét hơn, anh ta thậm chí còn không biết vì sao lại như vậy.
“Chú Sơn có chuyện gì cần nói với cháu à?” Minh Khang nhấp một ngụm nước trà rồi hỏi thẳng.
Anh cảm thấy bản thân mình mù mắt thật sự, ba năm qua thế mà cứ xem họ như người một nhà, dung túng, bao che bao nhiêu chuyện cho họ. Đổi lại là họ chỉ xem anh như là một công cụ để lợi dụng, đã thế lại còn trồng cho anh một thảo nguyên đầy cỏ trên đầu nữa chứ.
Đối với một người đàn ông, chuyện này rất mất mặt, nhục nhã!
Dù sao anh cũng là một người đàn ông mà rất nhiều người ao ước, nhan sắc, gia thế, học thức, không thiếu một thứ gì cả. Vậy mà lại để cho một người phụ nữ đùa bỡn mấy năm nay, anh còn không biết.
Mấy ngày hôm nay sáng nào anh cũng tranh thủ dậy sớm ra công viên chạy bộ, mong muốn gặp lại người phụ nữ kia, nhưng mà không gặp thêm bất cứ lần nào.
“Chuyện huỷ hợp đồng với Thiên An là sao? Tại sao cháu không nói trước với chú một tiếng đã cho luật sư đến làm việc như vậy? Chúng ta dù sao cũng quen biết, tương lai là người một nhà, cháu làm vậy là có ý gì?” Trần Thế Sơn hỏi một loạt câu hỏi. Dù rất bực mình nhưng ông cũng không dám làm quá.