Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 10: Sao ở đâu cũng thấy anh vậy, con bướm hồng ẻo lả kia?
- Home
- Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín
- Chương 10: Sao ở đâu cũng thấy anh vậy, con bướm hồng ẻo lả kia?
“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi nữa.”
Hạnh An kinh ngạc nhìn Minh Khang, đôi mắt to tròn, đen láy của cô, lúc nhìn người khác đặc biệt ấn tượng. Minh Khang cũng bị thu hút với ánh mắt này, anh cũng nhìn cô không chớp mắt.
“Thật hay đùa vậy? Không phải là anh tin lời tôi nên về chia tay người ta chứ? Tội lỗi, tội lỗi!”
“Cô bớt ảo tưởng đi.”
“Nói vậy tức là không phải do tôi đúng không?”
“Có một chút.”
Lần này lại ngạc nhiên lần thứ hai.
Hạnh An tiến sát đến bên cạnh Minh Khang, ôm vai bá cổ anh như hai người bạn thân thiết, chỉ tiếc là chiều cao của người này hơi quá, khiến cô phải nhón chân lên mới được. Cô ghé vào tai anh nói:
“Vl, đừng nói là anh tin lời tôi, sau đó về đi rình mò người ta gian díu với người khác nha?”
“….” Người này không làm thầy bói thì phí của trời lắm đây.
Nhìn thấy Minh Khang không nói gì, Hạnh An đã có câu trả lời, cô cao giọng:
“Vỡi~, kịch tính hơn cả drama nha.”
Cũng may Đăng Khôi và Vân Hạ đã đi vào trong rồi, chứ nhìn thấy cảnh quàng vai bá cổ, thì thà thì thầm của Hạnh An với một người đàn ông mới gặp vài lần như này, hai người kia xỉu mất.
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì sau lưng một giọng nói khác vang lên:
“Chuyện gì vậy? Tôi hóng với được không?”
Minh Khang không nhìn cũng biết đó là Minh Trí, nhưng Hạnh An thì ngay lập tức quay đầu lại.
Con hàng này sao cứ lởn vởn ở đây vậy nhỉ?
Ánh mắt ghét bỏ hiện lên rất rõ rệt, không một chút che giấu khiến Minh Trí cũng phải ngượng ngùng vuốt mũi.
“Sao ở đâu cũng thấy anh vậy, con bướm hồng ẻo lả kia?”
“….”
Nhìn anh ta mạnh mẽ, đáng yêu muốn chết thế này mà kêu bướm hồng ẻo lả? Người phụ nữ này chắc chắn không có ánh mắt nhìn người rồi.
“Cô có thể bớt chanh chua không? Con gái con lứa gì mà cái miệng thối hoắc.”
“Miệng tôi thối cũng chả ảnh hưởng gì đến nồi cá trích của nhà anh cả.” Sau đó vẫy tay chào tạm biệt hai anh em rồi đi vào trong.
Hôm sau, cô lại dắt con Mao đi thể dục buổi sáng, hôm nay trời trong xanh, mới sáng sớm thôi mà đã dự báo một ngày nắng rát mặt rồi. Lúc cô vừa mua đồ ăn về ăn sáng thì điện thoại reo lên, nhìn cái tên trên màn hình, cô thở dài một cái rồi nghe máy:
“Alo?”
“Tối nay về nhà một chuyến đi.” Đầu giây bên kia là một giọng nói nghiêm túc của mẹ cô vang lên.
Hạnh An hỏi thẳng:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Nói về thì cứ về, con với chả cái, có biết nhà ở đâu nữa không hả?”
“Con biết rồi.”
Ăn sáng xong, Hạnh An đến cửa hàng của Đăng Khôi phụ giúp, thời gian gần đây bị thất nghiệp, cũng may có cửa hàng này cứu rỗi thời gian rảnh rỗi.
Vân Hạ đi làm ở chỗ mới nên chỉ có Hạnh An và Đăng Khôi.
Vừa đến quán cô đã chán nản ngồi ở ghế, lúc thì than ngắn, lúc thì thở dài khiến Đăng Khôi cũng phải liếc nhìn mấy lần:
“Có chuyện gì mà mày bất cần đời vậy?”
Cô thở dài một cái rồi nói với vẻ chán nản:
“Sáng nay mẹ tao gọi, kêu tối nay về nhà một chuyến, tao thấy nản quá.”
“Chuyện trong nhà, mày ráng xử lý cho thoả đáng đi, tao thấy người một nhà mà như vậy, không ổn chút nào đâu.”
“Tao cũng muốn sống hoà thuận với bố mẹ lắm chứ. Nhưng họ cứ quá đáng như thế, sao tao chịu nổi, tao cũng là con người, tao có sở thích, có ước mơ, chứ tao đâu phải là công cụ để bố mẹ tao sử dụng để làm hãnh diện anh em hàng xóm đâu?” Hạnh An uất ức nói.
Lúc nhỏ, bố mẹ rất yêu thương cô và anh trai, nhưng bây giờ lớn lên, họ lúc nào cũng muốn cô học quản trị kinh doanh để về phụ giúp gia đình. Nhưng cô một chút thích thú cũng chẳng có, thì làm sao được?
Hơn nữa, cô đã có niềm đam mê mãnh liệt với việc làm đầu bếp rồi, taị sao họ không ủng hộ cô? Mà ăn rồi lại phản đối gay gắt như thế?
Chẳng lẽ là con gái, phụ nữ thì nhất định phải có một công việc văn phòng thì mới gọi là ổn định?
Giới trẻ bây giờ, và thời của bố mẹ đã không suy nghĩ giống nhau nữa rồi. Khoảng cách thế hệ, cộng với quan điểm sống trái ngược đã khiến cho tình cảm gia đình ngày càng phai nhạt.
“Thế thì mày phải làm như thế nào đó mà chứng minh cho bố mẹ mày thấy đi?”
“Tao cũng muốn lắm chứ, nhưng mà số tao nó nhọ thế rồi, mày nói tao phải làm sao đây? Hơn nữa, bố mẹ tao có định kiến với chuyện công việc của tao quá lớn, tao không giải quyết được đâu.”
Đăng Khôi vừa nhặt rau vừa nói:
“Dù sao tao thấy, bố mẹ mày vẫn rất quan tâm đến mày đấy.”
“Quan tâm? Hàng tháng chuyển cho một cục tiền đó, thích sống kiểu nào thì sống, chẳng hỏi han lấy một câu, thế là quan tâm à?”
“Tao mà như bố mẹ mày, tao cắt luôn khoản sinh hoạt phí đó luôn, xem mày có ngoan ngoãn về nhà không? Họ áp lực lên mày, chẳng qua là họ muốn mày có công việc tử tế một chút, yên ổn một chút thôi, mà tính mày thì nóng quá, nên khó nói chuyện với nhau. Mày nên bớt bớt lại chút đi.”
“Ê, thằng kia, rốt cuộc là mày bạn tao hay mày bạn bố mẹ tao vậy?”
“Tao là bạn mày nên tao mới muốn mày với gia đình mày sống hoà thuận, chứ tao mà không phải bạn mày thì tao mặc xác mày rồi.”
“Hừ…”