Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 11: Mà dạo này công việc của em thế nào? Đã bị đuổi chưa?
- Home
- Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín
- Chương 11: Mà dạo này công việc của em thế nào? Đã bị đuổi chưa?
Đến chiều tối, Hạnh An tranh thủ về phòng sớm, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi lên xe buýt trở về nhà.
Nơi cô sống hiện tại và nhà cách nhau khoảng ba mươi phút đi xe buýt, nói chung là rất gần, nhưng vì thường xuyên cãi nhau với bố mẹ nên cô chọn cách ra ngoài sống tự lập. Nói thì nói vậy cho oai thôi, chứ thực chất là ra ngoài sống để đỡ cãi nhau là chính, chứ tiền sinh hoạt phí thì hàng tháng anh trai cô đều gửi cho cô một khoản đủ để cô ăn chơi tác tráng.
Gia đình cô sống trong căn biệt thự hạng sang ở một khu biệt thự cao cấp tại thành phố này, bên ngoài nhìn vào, chẳng khác toà lâu đài là mấy. Mỗi căn biệt thự đều có sân vườn, gara ô tô và hồ bơi, cũng mấy tháng rồi cô chưa về, hình như là từ bữa về nhà ăn tết tới giờ.
Từ chỗ bến xe buýt tới nhà cô còn khoảng năm trăm mét, cô đeo ba lô, gắn tai nghe bluetooth, bật nhạc lên rồi thong thả đi vào. Vì về nhà nên cô ăn mặc rất thoải mái, áo phông, quần đùi phong cách thoải mái màu đen, dưới thì đi một đôi dày thể thao trắng nhẹ nhàng, dù cô ra trường mấy năm rồi nhưng vẫn như học sinh đại học. Chỉ là những lúc này thôi, chứ lúc vào bếp thì nhìn chẳng khác gì mấy bà thím.
Cô vừa đi đến cổng thì một chiếc ô tô đậu ngay bên cạnh cô, nhìn chiếc xe quen thuộc này là cô biết anh cô vừa đi làm về rồi.
Tùng Lâm bước xuống xe, thấy em gái đang đứng trước cổng thì hỏi:
“Em đi bộ vào à? Sao không gọi anh?”
“À, em đi thể dục luôn, mà em đâu biết anh đi làm khi nào về đâu.”
“Em không có điện thoại sao? Đi là đi mất dạng luôn, anh mà không gọi thì chắc em cũng quên là mình có người anh đẹp trai ngời ngời này luôn nhỉ?”
“Sao em quên anh được? Em mà quên anh thì ai gửi tiền sinh hoạt phí cho em chứ.”
“Cái con nhỏ này, cái miệng nói hay lắm.”
Hạnh An kéo tay Tùng Lâm lại hỏi nhỏ:
“Hôm nay có chuyện gì à? Sáng nay mẹ gọi em về, không cho em có cơ hội từ chối luôn. Em đang nghĩ không biết lại có sóng gió gì lớn nữa đây.”
“À, hôm nay nghe bố nói, có người bạn nào của mẹ đến chơi ấy, anh cũng không rõ lắm.”
Quái lạ, sao bạn mẹ đến lại gọi cô về làm gì nhỉ?
Chắc là không có chuyện gì đâu ha?
“Con bé này, em về nhà thì về, suy nghĩ nhiều thế để làm gì hả? Ai đến thì kệ người ta đi, nhà của em thì em cứ về thôi. Mà dạo này công việc của em thế nào? Đã bị đuổi chưa?”
“…..” Làm như cô hay bị đuổi lắm ấy.
“Đang thất nghiệp hả?”
“Em đang làm bên cửa hàng thằng Khôi, em cũng chẳng biết tại sao số em lại nhọ như vậy. Đi đâu cũng bị người khác chơi đểu, chắc là tại em gái của anh xuất chúng quá, nên đi đâu cũng có người đố kỵ.”
“Tự luyến là giỏi thôi. Đi vào nhà đi.”
Tùng Lâm đẩy cô đi vào trước, nhưng Hạnh An kéo tay anh lại nói nhỏ:
“Anh, chút nữa mà có chuyện gì, anh phải cứu em đấy.”
“Có bao giờ anh bán đứng em chưa hả?”
“Đa tạ, đa tạ hảo huynh!”
Tùng Lâm nhìn đứa em gái lém lỉnh của mình cười đùa vui vẻ như vậy, trong lòng lại thấy vui. Anh nhớ lại lúc còn nhỏ, hai anh em lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi, đứa nhỏ này nghịch ngợm như con trai, nhưng được cái thông minh, hài hước. Mấy năm anh đi du học, cũng là khoảng thời gian Hạnh An dậy thì nổi loạn, mâu thuẫn với bố mẹ ngày càng lớn. Đến lúc anh về thì cô đã đi học đại học và cũng ra ngoài sống rồi.
Bây giờ trong nhà, cô chỉ nói chuyện với anh, còn bố mẹ gần như không nói chuyện gì, bởi vì chỉ cần nói vài câu là cãi nhau, riết rồi không ai muốn nói với ai nữa. Anh biết bố mẹ cũng suy nghĩ cho nó thôi, nhưng lại quá áp đặt, mà con bé này lại ngỗ ngược, không ai chịu nhường ai, dẫn đến càng ngày càng lạnh nhạt.
Tuy nhiên, những ngày lễ tết quan trọng, cô vẫn trở về nhà, chỉ là, về nhà cũng ở trong phòng.
Anh cũng góp ý cho cả hai bên rồi, nhưng có lẽ anh về quá muộn, mâu thuẫn giữa hai bên đến mức khó cứu vãn, bây giờ chỉ còn chờ thời gian may ra cứu vãn nổi thôi.
Tùng Lâm thở dài bất lực một cái, rồi vào nhà.
Hạnh An đứng ở cửa, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bố mẹ và vài người nào đó, cô rón rén nhìn qua khe cửa thấy hai người, một nam một nữ, khá lạ mặt, trong trí nhớ của cô hình như chưa từng gặp qua hai người này bao giờ.
“Sao không vào đi?” Giọng nói của Tùng Lâm thì thầm bên tai, suýt chút nữa thì cô giật mình hét lên rồi.
“Anh làm em hết hồn, em chờ anh cùng vào luôn ấy mà.”
“Chứ không phải em không dám vào một mình à?”
“….Tất nhiên là không rồi.”
Sau đó hai anh em cùng nhau đi vào nhà.
“Bố mẹ, chào cô, chào chú.”
“Ơ, đây là con trai, con gái cậu à? Mới đó mà lớn nhanh nhỉ?”
“Ừ, quay đi quay lại mà cậu đi hơn hai chục năm rồi còn gì.”
Sau đó mẹ của Hạnh An là Đỗ Quyên quay sang giới thiệu:
“Đây là Thuý Loan, bạn của mẹ. Còn đây là chú Minh, chồng của cô Loan. Cô ấy đã từng gặp hai đứa lúc nhỏ, nhưng đi nước ngoài hơn hai chục năm, bây giờ mới về.”
“Rất vui được gặp cô chú ạ.”
“Hai đứa đi thay quần áo, tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.”