Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 23
“Rùng mình.”
Vân Hạ bất ngờ nói:
“Nói vậy có nghĩa là sáng nay chúng ta đến công ty của anh ta thi thố à? Chả trách thấy con hàng Minh Trí kia làm ban giám khảo. Nhưng mà không thấy lão Khang kia đâu nhỉ?”
“Ôi, quan tâm làm gì.” Hạnh An xua tay.
Bây giờ cô hiểu rồi, cái hôm mà gặp ở công viên, anh ta nói hẹn gặp lại, chắc là anh ta biết cô nằm trong danh sách thí sinh này rồi, nên mới nói chuyện kiểu đó.
“Sao không quan tâm, phu nhân của tập đoàn S làm thí sinh dự thi, hẳn là phải đặc biệt rồi.”
“Vãi cả phu nhân.”
“Phu nhân, sau này xin được chiếu cố.”
“Méo!”
Hạnh An nhìn hai con hàng vui đùa trên nỗi đau của người khác thì rất khinh thường.
Nhưng mà, đang vui vẻ thì lại nhận được cuộc gọi từ mẹ cô.
Ba người nhìn nhau, không phải thiêng thế chứ?
“Này, đừng nói mẹ mày gọi hỏi vụ đi xem mắt nha?” Vân Hạ tò mò.
“Chức còn gì nữa, bữa giờ chưa gọi, chắc là hôm nay hỏi kết quả. Giờ tao không nghe máy được không nhỉ?”
Tự nhiên Hạnh An có suy nghĩ, hay là đừng dùng điện thoại hay internet gì nhỉ, như vậy thì mẹ sẽ không bất thình lình tìm cô như vậy nữa.
“Thôi mày điên à, nghe đi, không ở nhà lại lo. Thà mày cứ trả lời qua loa cho xong còn hơn.”
Sao người ta mỗi lần gọi về nhà thì vui vẻ, háo hức, còn cô mỗi lần nhận được cuộc gọi từ nhà thì áp lực đến vậy chứ?
Cô thở dài một cái rồi bắt máy:
“Alo? Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Không có gì thì mẹ không gọi được à?”
“Ý con không phải thế.”
“Hôm trước đi xem mắt người kia, con thấy sao?”
“Già!”
“Mới ba mươi ba tuổi thì già cái gì. Hôm nay cô Loan gọi cho mẹ nói bên đó rất thích con, xem như con cũng làm được một việc ra dáng người lớn.”
“Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được.”
“Con nhìn lại con xem, có cái gì không mà đòi hỏi nhiều vậy? Mẹ xem hình của người này rồi, đẹp trai, học thức, người ta không chê con thì thôi chứ con chê sao được người ta.”
“Tuỳ mẹ.”
“Tút…tút ….tút…”
Hạnh An nói xong tắt máy luôn, cô thật không hiểu suy nghĩ của mẹ cô như thế nào nữa. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn bày mấy cái trò xem mắt với giới thiệu.
“Uống nào!”
Ba người cụng ly an ủi cô, kỳ thật trong chuyện này hai người dù là bạn thân thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh, động viên như vậy thôi, chuyện gia đình nhiều lúc phức tạp, không phải muốn khuyên là khuyên được.
Nhà càng giàu, mọi thứ càng phức tạp, chuyện gì cũng phải cân đo đong đếm, chuyện tình cảm nhiều khi chẳng đáng nói tới, bởi vì lợi ích sẽ được đặt lên hàng đầu.
Uống được mấy lon bia, trong người bắt đầu có chút men, Hạnh An bắt đầu tâm sự:
“Tụi mày nói xem, nhà giàu để làm gì? Lắm tiền để làm gì? Sao sinh ra trong gia đình giàu có thế mà tao lại cảm thấy ngột ngạt như vậy? Thế mà con nhỏ Thuỳ Dung kia nó còn đố kỵ với tao nữa chứ.”
“Ai cũng có chuyện cả, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mày không hoà thuận với bố mẹ mày nhưng mày không phải lo cái ăn cái mặc, bất cứ khi nào anh mày cũng sẽ không để cho mày thiếu thốn.”
“Mày với thằng Khôi cũng có thiếu thốn gì đâu, tụi mày vẫn tự do thoải mái đó chi?”
“Tao nghĩ vấn đề không phải là giàu có, hay nghèo nàn, mà vấn đề là cách nói chuyện, cách quan tâm của mày với bố mẹ mày đang gây ra hiểu nhầm đó.”
“Ừ, chắc là thế.”
Hôm nay tâm trạng của Hạnh An không ổn định, cô đòi uống hết két bia mới chịu ra về, Vân Hạ không còn cách nào khác đành phải ngồi uống cùng. Cũng may đến khuya, Đăng Khôi dọn dẹp cửa hàng xong ra uống phụ, chứ không hai người phụ nữ mà uống hết từng đó bia thì có lẽ đi gặp tổ tiên luôn.
“Để tao đưa hai đứa mày về.”
“Thôi, mày cũng uống bia, đừng lái xe, để tao đưa nó về, tối nay tao về nhà nó ngủ.”
“Đã nói với bố mẹ mày chưa?”
“Nãy nhắn tin rồi.”
“Vậy tao gọi taxi cho.”
Tuy nhiên, Hạnh An sau khi nôn tháo nôn để bảy bảy bốn chín lần thì không chịu lên taxi ngồi mà đòi đi bộ. Vân Hạ và Đăng Khôi dùng cách gì cũng không thể đẩy cô vào taxi được, cuối cùng phải chiều theo ý cô.
Khoảng cách từ cửa hàng đến căn phòng cô đang ở tầm khoảng hai cây, nếu như bình thường đi bộ cũng chẳng sao, nhưng say xỉn như thế này mà còn đi bộ nữa thì đúng chỉ có Hạnh An mới làm được.
Vân Hạ vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Không biết kiếp trước tao nợ mày cái gì nữa, mà kiếp này phải trả nghiệp nặng đến như vậy.”
Hạnh An đang cúi đầu đi nghe cô ấy nói như vậy thì cười ha hả nói:
“Kiếp trước mày sống tốt lắm nên kiếp này mới gặp được một người bạn đáng yêu, xinh đẹp như tao đấy, không thấy biết ơn còn ngồi đó mà càm ràm.”
“Xem ra mày cũng không say lắm nhỉ?”
“Ở đây gió lớn quá, tao tự nhiên tỉnh.”
Bây giờ hai cô gái đang đứng trên cầu thang vượt làn dành cho người đi bộ ở trên cao. Tuy gần một giờ sáng nhưng lượng xe đi ở phía dưới vẫn còn tấp nập lắm.