Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 35
Ngày đầu đi làm, quản lý phát quần áo cho hai người và đưa hai người đi thăm thú một vòng nhà hàng, dù từ nhỏ đã sống trong sung sướng nhưng Hạnh An vẫn phải tặc lưỡi vì độ xa hoa và rộng rãi ở đây. Nhà hàng này lần trước mẹ con cô đi ăn với Minh Khang và mẹ của anh ta, lúc đó chỉ vào trong một phòng VIP riêng tư là cô đã choáng ngợp rồi, không ngờ khuôn viên lại rộng tới mức như vậy, lối trang trí hòa mình với thiên nhiên cây cỏ, còn có khuôn viên cá koi rộng lớn với những con cá coi bằng cả người cô.
Nhìn choáng ngợp thật sự!
“Tao chói mắt quá mày ạ” Vân Hạ kéo cô lại, thì thầm.
“Tao đến đây một lần rồi, mà chưa đi hết như thế này, thật sự là quá xa xỉ.”
“Thật, không biết bao giờ tao mới đưa bố mẹ đến đây ăn một bữa cho thoải mái nữa.”
“Mày làm ở đây, mày chính là đầu bếp ở đây, thì ở nhà mày tự nấu cũng xem như là ăn đồ ăn của nhà hàng rồi chứ còn gì nữa.”
“Má, chuyện này có thể giống nhau được sao? Đến đây ngồi thưởng thức là một câu chuyện hoàn toàn khác. Đi thưởng thức phong cảnh chứ ăn uống quan trọng gì.”
“Cũng có lý.”
Quản lý nghe hai người thì thầm to nhỏ sau lưng thì chỉ mỉm cười, hầu hết nhân viên, đầu bếp ngày đầu tiên đến đây làm đều bị choáng ngợp. Giữa trung tâm thành phố đất chật người đông, dễ gì mà có một nhà hàng sân vườn cả hecta như thế này. Đã thế còn được trang trí hết sức đặc biệt xa xỉ như vậy nữa chứ.
Chỉ tính tiền cá koi và cây cảnh trang trí thôi là đã mấy chục triệu đô rồi, còn chưa tính tiền giải phóng mặt bằng, tiền xây dựng, thiết kế…
Không xa xỉ sao được?
Cũng chính vì thế nên khách của nhà hàng này không phú cũng là quý, chứ những người ăn hôm nay còn lo ngày mai thì không dám tới những nơi như thế này đâu.
Quản lý nói:
“Ở đây, ngoài tay nghề, kỹ năng thì nhân viên hay đầu bếp đều phải học được tính kiên nhẫn. Bởi vì những người đến đây, không phải là người chúng ta có thể đắc tội, hai người hiểu không?”
“Vâng ạ.”
Đúng vậy, chuyện này tất cả nhân viên ở đây đều xem như tôn chỉ, học thuộc lòng, bởi một khi đắc tội với khách hàng, hậu quả rất nghiêm trọng, đi làm mấy đời chắc cũng không đền nổi đâu.
Nhưng Hạnh An thì khác, lý lịch của cô không phải dạng vừa, chỉ là không ai biết điều này mà thôi. Với cả mấy năm qua đi làm, toàn đụng độ với những kiểu người khó ưa, nên cứ bị đuổi một cách vô cớ, tất nhiên là cô còn chả thèm giải thích, đuổi thì cô đi, làm việc với những quản lý thậm chí còn không biết đúng sai, không biết cách giải quyết vấn đề thì thôi, thà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Vì tất cả nhân viên đều biết hai người có thể vào đây làm phụ bếp là bởi vì nằm trong top mười của cuộc thi, nên không ai dám ba hoa chích chòe, tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng có thể nói là cũng có chút kính nể.
“Đây là Lan Anh, cũng là phụ bếp, vừa kết thúc đợt thử việc, hai người gọi cô ấy là chị nha.”
“Chào chị, mong chị chỉ giáo thêm ạ.”
“Đây là Phúc, vừa lên bếp chính.”
“Chào anh.”
“Nhà hàng được chia làm bốn khu, hai người sẽ được chia ra thành hai khu để phụ, Hạnh An sẽ ở khu A cùng với Thiên Phúc và Lan Anh, còn Vân Hạ sẽ chuyển sang khu B. Ở khu A này bếp trưởng là anh Đình Thông, còn khu B thì anh Long đang làm bếp trưởng. Về cơ bản, mọi người sẽ làm việc dựa theo sự chỉ đạo của bếp trưởng. Có gì không hiểu có thể hỏi bếp trưởng hoặc hỏi tôi và các đồng nghiệp. Nói chung môi trường ở đây tương đối thoải mái, mọi người học hỏi lẫn nhau, cho nên không phải căng thẳng đâu.”
“Vâng ạ, rất vui được làm việc cùng mọi người, mong mọi người chỉ dạy thêm ạ.”
“Được rồi, nếu không thắc mắc gì nữa thì chúng ta về chỗ, bắt đầu làm việc.”
Diện tích nhà hàng rất rộng, nên quản lý chia vùng để tiện làm việc và kiểm soát, Hạnh An nhanh chóng đi theo bếp trưởng Đình Thông, Thiên Phúc, Lan Anh đi về vị trí làm việc của mình.
Ngày đầu tiên cô được chỉ các khu vực để nguyên vật liệu và một số công việc cơ bản. Đình Thông rất bận rộn trong nhà bếp nên Thiên Phúc và Lan Anh là người hướng dẫn cô.
“Làm ở đây đều có tôn ti trật tự, cho nên đừng nghĩ mình được giải cao là hơn người, không xem ai ra gì.” Lan Anh nói.
“Vâng, em biết ạ.” Cô lịch sự trả lời.
Nhưng cô có cảm giác là người phụ nữ này không thích cô lắm thì phải, chưa gì mà đã dằn mặt cô như thế rồi. Cô nhớ là sáng tới giờ cô đâu đã nói câu nào ngoài vâng vâng dạ dạ đâu mà đã cảnh cáo cô ghê gớm vậy.
Ngược lại với Lan Anh, Thiên Phúc lại chỉ dạy cho cô rất nhiệt tình, người đàn ông này vừa đẹp trai lại đẹp cả nết nữa nhỉ?
Từ khi ra trường, Hạnh An đã đi làm mấy chỗ rồi, nhưng không có chuyện này thì cũng có chuyện khác, đặc biệt là liên quan đến phụ nữ, nên cô không thích làm việc với phụ nữ lắm. Cái này cũng không phải là kỳ thị gì đâu, nhưng cô cứ có cảm giác phụ nữ kiểu ghen ăn tức ở với soi mói quá nhiều. Giả sử như xoi mói chuyện cô nấu ăn thế này thế kia thì cô cũng chẳng chấp nhặt, nhưng mấy chuyện đời tư, cách ăn mặc …mọi chuyện trên đời đều đưa ra xoi mói rồi sau đó tự đố kỵ, ai mà chịu cho nổi chứ.