Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 38
“Đi thôi, quay về làm việc.”
Dù biết Hạnh An giống như một chú ngựa hoang, rất phóng khoáng và hòa đồng, nhưng khi nhìn cô ôm người đàn ông khác thì trong lòng anh cũng không được vui cho lắm, cho dù đó là bạn thân của cô đi chăng nữa. Bạn thân thì cứ cười nói, vui đùa, giúp đỡ hay tâm sự với nhau là được, mắc gì cứ phải ôm vai bá cổ như cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết vậy.
Đăng Khôi chở Hạnh An về nhà, Vân Hạ đã chờ sẵn ở đó rồi, ba người lên xe đi ra bờ biển, đây chính là địa bàn hoạt động của ba người mỗi dịp đặc biệt, ở đây không phải là khu du lịch mà chỉ là một bãi cát bình thường, chiều chiều có vài con trâu, con bò đi dạo, những đứa trẻ đùa vui, cười nói vui vẻ, nhìn chẳng khác một vùng quê yên bình chút nào, dù chỉ cách thành phố khoảng hơn tiếng đi xe.
Dạo gần đây, trào lưu đi du lịch trải nghiệm rất được giới trẻ ưa chuộng, chẳng hạn như leo núi, cắm trại…Những hoạt động này để cân bằng cuộc sống sau một tuần làm việc nơi phố thị ồn ào, chật chội. Về với những nơi như thế này, giang rộng vòng tay, hít thở khí trời, nói chung sẽ điều hòa cảm xúc rất tốt.
Ba người trải một tấm bạt ở giữa bãi cát, rồi bày biện thức ăn, hoa quả đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó cùng nhau thổi nến. Họ không bên nhau từ nhỏ, nhưng tình bạn của họ chẳng khác nào tri kỷ từ kiếp trước vậy.
Bây giờ chỉ mới xế chiều nên nến trên bánh kem không lung linh như buổi tối, nhưng ngược lại, ráng chiều đặc biệt đẹp, đẹp đến mức nao lòng người.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc Đăng Khôi của chúng ta tuổi hai mươi sáu thật rực rỡ, thật thành công.”
“Chúc mày tuổi mới thương tao nhiều hơn.”
“Haha….”
Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên giữa đất trời, khoảnh khắc như vậy mỗi năm đều diễn ra ba lần nhưng vẫn rất đặc biệt.
Có nhiều người, cũng có những tình bạn đẹp từ lúc còn học đại học, nhưng sau khi ra trường, chuyện cơm áo gạo tiền, đủ thứ lo toan, họ không còn thời gian dành cho những cuộc hẹn, tình bạn từ đó cũng nhạt phai dần.
Thời gian chưa bao giờ mở miệng, nhưng lại trả lời tất cả câu hỏi của chúng ta! Nó chính là thước đo của tất cả mọi mối quan hệ trên cuộc đời này.
Hôm sau đi làm, cô nhận được tin tức là mười nhân viên vừa được tuyển vào kia sẽ phải đến tập đoàn để làm nghiên cứu trong vòng một tháng. Tự nhiên không biết đâu ra có cái quy định này, nhưng từ trước đến nay đều chưa nghe qua trường hợp này bao giờ.
Đến quản lý cũng cảm thấy khó hiểu với quyết định này, nhưng chỉ thị từ trên đưa xuống, khó hiểu cũng phải theo.
Đúng tám rưỡi sáng, mười người đã có mặt ở trước quầy lễ tân, lần đầu tiên Hạnh An đụng mặt Thuỳ Dung sau chuyện ở nhà vệ sinh hôm đó. Mặt cô ta đã phục hồi nhưng vẫn còn dấu vết mờ mờ, cũng may trang điểm che lấp được phần nào.
Vân Hạ chạy lại nói:
“Ôi, cái mặt mày lại ghánh phải nghiệp gì mà gần một tháng nay chưa khỏi? Chắc lại đi ghen ăn tức ở với người khác bị người ta đánh vỡ mặt hả?”
Cả chín người còn lại đều trố mắt ra nhìn. Hôm thi chung kết, ai cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, nhưng lúc đó đang bận xem kết quả, không ai để ý, bây giờ nghe Vân Hạ nói vậy, mọi người mới nhớ ra.
“Cô đừng nói linh tinh.”
“Ồ? Thế là không phải sao? Nếu vậy thì là làm con giáp thứ mười ba, rồi bị chính thất cào mặt à?”
“Cô….” Thuỳ Dung rất muốn phản bác nhưng nhìn thấy thái độ dửng dưng của Hạnh An thì lại ngừng lại.
Vân Hạ chỉ muốn chọc quê cô ta một chút thôi, giữa thanh thiên bạch nhật thế này cô ấy có ngu đâu mà đánh nhau với con hàng này, bẩn tay mà bẩn cả thanh danh nữa, không đáng một chút nào. Chuyện hôm đó là do cô ta ra tay trước nên cô ta chắc chắn không dám nói ra đâu, trong nhà vệ sinh lại không có camera, cô ta nói gì cũng chẳng có ai tin.
Hôm đó chẳng qua là đánh lén thôi, chứ trực diện thì cô ta không dám ra tay đâu, không tính thêm Vân Hạ, một mình Hạnh An đã có thể xử đẹp cô ta trong vòng một nốt nhạc rồi. Chỉ bằng một tay của Hạnh An mà cánh tay cô ta suýt chút nữa thì vỡ vụn, cô ta thừa biết Hạnh An có võ đi.
Nhưng hôm đó cô ta xô một lực rất mạnh, không ngờ là hôm nay vẫn toàn vẹn đứng ở nơi này, đúng là số lớn mạng lớn. Đã giàu có rồi còn may mắn nữa chứ!
Cũng may đúng lúc này thì quản lý bộ phận nghiên cứu đã xuống đón mọi người lên trên. Đây là người đàn ông còn rất trẻ, mà đã có thể làm đến quản lý bộ phận, chắc chắn là phải giỏi giang lắm đây.
Hạnh An nghĩ thế!
Mười người được dẫn đi tham quan một vòng phòng nghiên cứu, ở những tập đoàn lớn chuyên về thực phẩm thì phòng nghiên cứu chính là đầu não của cả tập đoàn, họ sẽ có trách nhiệm nghiên cứu ra các loại sản phẩm mới, trải qua hàng loạt khâu kiểm nghiệm để đảm bảo dinh dưỡng và vệ sinh an toàn thực phẩm mới đạt tiêu chuẩn để tiến hành sản xuất hàng loạt.
Nhưng mà, bọn họ chỉ là đầu bếp thôi, vào đây để làm gì nhỉ? Họ có nghiên cứu được đâu, hay chỉ là đi tham quan cho vui thôi à?