Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 44
Mất hơn một tiếng đồng hồ để thợ sửa chữa mở máy ra và kiểm tra bộ chip bên trong, Minh Khang hỏi:
“Thế nào?”
“Con chip điều khiển bị cháy rồi.”
“Có biết nguyên nhân không?”
“Kiểm tra kết nối xung quanh thì không có gì sai sót, cho nên lý do rất có thể là ai đó đã dùng máy mà không chịu tắt, để như vậy thời gian dài quá khiến con chip không chịu nổi, dẫn đến bị cháy.”
“Được rồi, việc tiếp theo cậu làm việc với thư ký của tôi là được rồi.”
“Vâng.”
Minh Khang để thợ sửa chữa quay lại tiếp tục công việc của họ, còn anh đứng nói chuyện với đầu bếp:
“Mọi người thử nhớ lại xem, ai là người cuối cùng dùng máy này, và lúc đó là khi nào?”
Hạnh An giơ tay lên, muốn phát biểu, Minh Khang ra hiệu mời cô nói:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì sáng nay không có ai dùng cả, đến đầu giờ chiều thì tôi và Vân Hạ đến đo, nhưng không khởi động được. Mà hôm qua tôi thấy có vài người dùng vẫn còn được, có thể là người nào đó buổi chiều dùng mà không tắt nó.”
Những người hôm qua dùng qua đều cố gắng nhớ lại hôm qua ai là người dùng cuối cùng ngày hôm qua, nhưng Thuỳ Dung lại nói:
“Ai có thể chứng minh cho những gì cô nói? Lỡ như lúc nãy cô bấm gì đó lung tung rồi bị hư thì sao?”
Thuỳ Dung hất cằm lên với Hạnh An, dùng ánh mắt để biểu đạt cho cô rằng ‘để tôi xem cô có thể nói gì được nữa’.
Thuỳ Dung đã biết gia thế của Hạnh An, tiểu thư nhà tài phiệt sống giả nghèo và cái kết, y chang tiểu thuyết, dù tập đoàn S bắt đền thì cô cũng có thể đền một cách rất dễ dàng, nhưng vấn đề ở đây không chỉ là đền, mà bị ảnh hưởng đến cả công việc. Một người đụng đến cái gì thì phá hoại cái đó, ai chẳng e ngại chứ?
Bên ngoài cô ta bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng thì đang toát hết cả mồ hôi, vì cô ta nhớ ra chiều hôm qua, cô ta cũng dùng chiếc máy này. Cô ta không nhớ rõ là cô ta có tắt hay không, mà lúc đó lại không có ai ở đó, cô ta không nghĩ là sẽ có người tố cáo cô ta đâu.
Minh Khang thấy Hạnh An đuối lý liền nói:
“Tôi để cho mọi người một lần tự nguyện cuối cùng, mọi người nhớ lại thật kỹ, ưu tiên sự tự nguyện.”
Cả phòng đều im lặng, dốc hết sức để suy nghĩ chuyện này, mãi đến một lúc sau, cũng không có ai đứng ra nhận trách nhiệm, tất nhiên Hạnh An và Vân Hạ cũng không.
“Nếu mọi người đã suy nghĩ kỹ và không ai nhớ ra, thì tôi xin nói vài lời:
Thứ nhất, công ty sẽ chịu hoàn toàn chi phí cho lần sửa chữa này, không để mọi người phải bỏ tiền túi ra, bởi vì chúng tôi hiểu, các bạn không cố ý, cùng không rành về máy móc.
Thứ hai, qua chuyện này tôi nhận thấy một số đầu bếp không có trách nhiệm với tài sản của công ty, cũng không thành thực nhận lỗi khi xảy ra sự cố, cho nên, chúng tôi quyết định sẽ buộc thôi việc đối với đầu bếp đã làm hỏng máy đo dinh dưỡng này.”
Một đầu bếp hỏi:
“Nhưng không ai nhận trách nhiệm thì ai sẽ bị buộc thôi việc? Không thể dựa theo cảm tính mà đuổi việc được, như thế sẽ không công bằng.”
“Tất nhiên rồi. Quên nói với mọi người, phòng nghiên cứu của tập đoàn S vốn không gắn camera, nhưng đợt này tôi muốn chính mắt giám sát nên đã cho người lắp camera vào để tiện theo dõi. Hiện tại thư ký của tôi đã kiểm tra xong và đã có kết quả, chúng tôi sẽ làm việc dựa vào chứng cứ.”
Tất cả mọi người ở đây đều là đầu bếp, họ ăn rồi quan quẩn bên bếp núc, cho nên mấy thứ như camera thực sự họ cũng không rành. Nhưng khi nghe nói có camera đa số đều thở phào nhẹ nhõm, một vài người thì khép nép lo sợ.
Vân Hạ ghé vào tai Hạnh An hỏi:
“Mày chắc là chúng ta không bị đuổi chứ?”
“Tất nhiên, sao nay nhát địt thế?”
“Không phải tao sợ cả hai lại phải đi ăn bám thằng Khôi à? Chắc nó cũng cắt đứt tình bạn này sớm thôi.”
“Yên tâm, lần này sẽ không xui nữa đâu.”
“OK.”
Trái ngược với Hạnh An và Vân Hạ là sự lo âu của Thuỳ Dung. Cô ta sao lại quên mất camera chứ, còn nghĩ lần này sẽ hất cẳng được cái gai trong mắt, ai ngờ chính là cô ta lọt hố.
Lần này thì cô ta tiêu đời rồi. Hôm qua cô ta muốn tranh thủ mọi người về, phòng nghiên cứu vắng vẻ để tập trung nghiên cứu món mới, lúc đo dinh dưỡng xong, cô ta mừng quá vì món ăn của cô ta đáp ứng đủ giá trị dinh dưỡng cho phép, cho nên cô ta không nhớ là mình đã tắt máy hay chưa. Cũng không dám chắc sau cô ta có còn ai khác đụng vào máy nữa không, cô ta thầm cầu nguyện trong lòng lần này sẽ có phép màu đến với cô ta.
Nhưng rất nhanh, cô ta đã bị thất vọng.
Thư ký nhanh chóng đưa đoạn video vào, trên chiếc ipad của Minh Khang, đoạn video đang chiếu đến khoảng tám giờ tối, Thuỳ Dung vẫn đang say mê nghiên cứu. Có thể nhìn thấy cô ta đặt vào đây bao nhiêu tâm huyết và sự kiên trì, nhưng mà chừng đó là chưa đủ để cứu cô ta lần này.
Đến hơn chín giờ thì cô ra rời khỏi phòng thí nghiệm, máy đo dinh dưỡng vẫn đang sáng đèn.