Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 53
Những người ngồi ở trên bàn ăn nhìn thấy cảnh này cũng coi như không thấy, chuyện như thế này ở đây là chuyện quá bình thường, còn có thể thân mật hơn cơ.
Ban đầu Tùng Lâm định bỏ qua cho Đình Phong rồi, nhưng không ngờ uống được mấy ly, anh ta lại bắt đầu kiếm chuyện để sỉ nhục em gái của mình. Không những bắt cô rót rượu, ngồi bên cạnh, mà còn bắt cô gắp thức ăn vào chén, rồi đút cho anh ta ăn.
Anh đột nhiên đập cái chén một cái ‘bộp’ giữa bàn.
“Tôi nghĩ chúng ta không nên bàn chuyện hợp tác nữa, hợp đồng này có thể chấm dứt được rồi.”
“Anh Lâm, chúng tôi làm gì phật ý anh sao?”
“Tôi không muốn làm việc với những kẻ ô uế như cậu.”
“Anh bình tĩnh, chuyện này cũng là bình thường thôi, chúng ta trả tiền cho họ, nên muốn chơi đùa chút cũng không sao.”
“Ha! Tiền của các người to lắm sao?”
“Anh bình tĩnh, cứ ngồi xuống đã, có gì chúng ta nói sau được không? Đừng vì một con đàn bà mà mất hứng như vậy.”
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng đồng thời gật gù, xem ra là rất đồng ý với quan điểm có tiền thì muốn làm trời làm đất gì của tên súc sinh này.
Tùng Lâm lạnh lùng nói:
“Hình như mấy người hiểu nhầm rồi, đàn bà ngoài kia như thế nào tôi không quan tâm, nhưng các người đụng nhầm người rồi.”
Đình Phong nhìn sắc mặt khó coi của Tùng Lâm như hiểu ra điều gì đó, anh ta cười cười rồi nói:
“Em hiểu rồi, có phải anh cũng để ý đến con đàn bà này không? Nếu anh cũng muốn thì em sẽ nhường anh.”
“Để ý đến cái đầu mày ấy. Hôm nay trở đi, tôi tuyên bố, sẽ không có bất kỳ sự hợp tác nào với Cao Phát nữa.”
“Tại sao?” Đình Phong nhận thấy sự trầm trọng của vấn đề, anh ta muốn biết nguyên nhân thật sự là gì. Nếu không phải là người Tùng Lâm để ý, thì tại sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy chứ? Trong những bữa tiệc kiểu này, việc có phụ nữ phục vụ là chuyện hết sức bình thường, ngồi được đến cái ghế tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như Thiên Phát thì hẳn là anh cũng đã quá quen thuộc rồi chứ.
“Tại sao ư? Quên nói cho các người biết, cái con ả đàn bà mà nãy giờ các người sỉ nhục chính là em gái tôi, em gái ruột của tôi đó.”
“Cái….cái gì? Đây…đây là em gái ruột của anh sao? Nhưng sao….”
Không những Đình Phong ngạc nhiên đến mức không nói nên lời mà những người đàn ông ở trong căn phòng này và cả bếp trưởng Đình Thông cũng há mồm há miệng vì ngạc nhiên.
Đình Thông không ngờ rằng cô nhóc tài năng này lại là tiểu thư tài phiệt. Mới tiếp xúc có vài tuần nhưng anh ta rất có thiện cảm với cô, rất ham học hỏi, làm việc lại nghiêm túc, không giống như con gái sinh ra trong gia đình giàu có. Cô mặc đồ rất bình thường, cũng không giống hàng hiệu cho lắm, ngoại trừ khí chất toát lên từ cô có một cái gì đó rất cao sang thì những thứ xung quanh cô lại rất bình thường.
Nhưng hôm nay cô lại làm anh thật sự bất ngờ.
Khách hàng tối nay là Cao Phát và Thiên Phát, đều là những công ty hàng đầu, rất nổi tiếng, hầu như ai cũng biết. Sinh ra trong một gia đình như vậy, cơm áo gạo tiền không cần phải lo, thậm chí ăn rồi đi du lịch, thưởng thức đây đó cũng được, vậy mà cô nhóc này lại chọn cái nghề khổ cực thế này, lại còn bị người ta khinh thường nữa chứ. Chả trách anh trai nhà người ta chả thèm nhìn đến cái hợp đồng nữa.
Sỉ nhục em gái trước mặt anh trai, ai mà chịu cho nổi!
Tùng Lâm biết hẳn ta muốn hỏi gì luôn, dù miệng lắp bắp không nói nên lời, anh nói:
“Đó là vì con bé thích làm việc này, nó thích sống tự lập nên mới bị những người tự mang mác có học thức, giàu có như mấy người sỉ vả như thế.” Nói xong anh dắt tay kéo Hạnh An ra ngoài, nhưng Đình Phong lại chạy theo níu lại:
“Chuyện này thật sự em không biết, nếu biết đây là em gái anh, có cho mười lá gan em cũng không dám làm vậy.”
“Nói hay lắm, người ta đi làm chân chính, lại bị các người khinh thường, rẻ mạt, người ta cũng đã ngửa tay xin các người đồng nào chưa?”
“Chuyện này em xin lỗi, Hạnh An, tôi xin lỗi! Sau này tôi không dám làm như vậy nữa, mong cô nói với anh cô một câu, hợp đồng này không thể không ký được, xin cô đó.”
Ai ngờ Hạnh An chỉ hờ hững nói:
“Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền mặt.”
Rồi cùng Tùng Lâm bước ra ngoài.
Hạnh An đưa Tùng Lâm đến một sảnh ở đằng sau rồi nói:
“Sao anh nói huỷ hợp đồng là huỷ vậy hả? Em cũng đã mất cọng tóc nào đâu.”
“Hạnh An, có lẽ anh đã biết vì sao bố mẹ lại cấm cản em rồi, bởi vì họ không muốn em chịu khổ, chịu nhục như thế này đó. Họ biết trước làm công việc này trước sau gì cũng xảy ra chuyện này, cho nên họ mới một mực phản đối.”
“Em không sao, đây là công việc em thích, cho nên em cam lòng.”
“Nhưng mà anh và bố mẹ không cam lòng. Em ở nhà được cả nhà nâng như trứng, hứng như hoa, vậy mà đi ra lại bị người ta khinh thường, nhục nhã như vậy, sao anh chịu nổi chứ?”
Lúc cô sơ chế món ăn, dù là phụ bếp thôi, nhưng anh cũng nhìn thấy đam mê ở trong đó, cô đặt hết tâm huyết của mình vào từng món ăn, từng việc nhỏ nhặt nhất, thế mà khách hàng không những không khen được một lời, lại còn buông lời khó nghe, xem cô như một gái làng chơi mà sai bảo, sao anh chịu nổi chứ?