Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 62
“Tôi không hứa hẹn trong vòng một tháng sẽ khiến em thích tôi, nhưng tôi muốn thử cố gắng một lần xem sao. Nếu như chúng ta thật sự có duyên thì sẽ tiến tới, còn không, thì làm bạn, làm người qua đường cũng chẳng sao cả. Như vậy thì em cũng không phải cãi nhau với bố mẹ em nữa, vẹn cả đôi đường, em nói đúng không? Thay vì bị ép buộc, sao em không thử đặt mình vào thế chủ động?”
Tự nhiên Hạnh An nhìn Minh Khang, trên đầu anh như có một vầng sáng, có thể chiếu sáng cho chính anh và cả những người xung quanh, bao gồm cả cô. Cô nhìn thấy được sự tích cực trong cách nhìn nhận vấn đề ở anh, cái mà từ trước tới giờ chưa ai nói với cô cả.
Có lẽ đã đến lúc cô nên nhìn nhận và thay đổi cách tiếp cận vấn đề thật rồi!
Trước giờ bởi vì tâm lý phản kháng nặng nề khiến cô luôn thấy áp lực, nhưng khi cô dần dần hiểu ra mọi thứ, tìm ra hướng đi thì một phần nào đó cũng nhẹ nhàng hơn.
“Anh nói đúng, có lẽ vấn đề nằm ở tôi, tôi nên thay đổi cách nhìn của mình theo hướng tích cực hơn.”
“Vậy là em đồng ý rồi nha, tôi không cho phép em thay đổi. Được rồi, bây giờ thoải mái hơn rồi thì tôi đưa em đi ăn gì đó trước, nãy giờ em chưa ăn được mấy miếng đúng không?”
“Cũng được, cảm ơn anh.”
Minh Khang đưa cô đến một quán hủ tiếu ven đường rồi gọi hai tô hủ tiếu bò, hai người ngồi ăn ngon miệng và hài hòa.
Cả hai đều được sinh ra và lớn lên trong gia đình không có gì ngoài tiền, đã ăn qua vô số sơn hào hải vị, thế mà ăn hai tô hủ tiếu lại trông họ rất thỏa mãn. Có lẽ vấn đề không chỉ nằm ở món ăn ngon, mà còn là sự vui vẻ trong lòng, đặc biệt là Hạnh An, cô như thể tháo gỡ được sự nặng nề, rối mù ở trong lòng mà mấy năm qua không có điểm đột phá.
Cô không thể không công nhận tố chất thao túng tâm lý của người đàn ông này ở mức thượng thừa, nhưng cô cảm thấy hợp lý, cho nên không muốn bắt bẻ anh.
Ăn xong, anh đưa cô về nhà rồi quay lại đón mẹ anh. Trước khi ra về, anh còn dặn bố mẹ Hạnh An không cần lo lắng, cô đã về nhà an toàn rồi.
Trên đường về, bà Nhung nói:
“Nãy con có an ủi con bé chút nào không? Công sức nó nấu ăn cả buổi chiều, cuối cùng không ăn được miếng nào cho nên, tội nghiệp quá.”
“Xong rồi, cô nhóc đó không phải là người không biết suy nghĩ, chỉ là quan điểm hai bên khác nhau thôi.”
“Ừm, lúc nãy bố mẹ con bé cứ liên tục xin lỗi mẹ, nhưng qua chuyện này mẹ càng thích con bé hơn đấy.”
“Vì sao?”
“Lúc nãy chị Quyên kể cho mẹ chuyện của con bé. Mẹ thấy nó mạnh mẽ, nó dám cãi bố cãi mẹ để đi theo đam mê, sở thích, từ bỏ hết cả sự giàu sang, sung sướng, chịu khó chịu cực để lựa chọn con đường riêng cho mình. Một đứa trẻ lớn gan như vậy, mấy ai có được.”
“Con trai của mẹ cũng đâu có thua đâu?”
“Con thì có gì nào? Công ty thì có sẵn rồi, chứ sao hồi trước không thấy con từ bỏ gia sản của công ty để đi ra ngoài lập thân lập nghiệp nhỉ?”
“….”
Anh còn có thể nói gì nữa. Tốt nghiệp xong anh còn chưa kịp nghỉ ngơi, thư giãn vài ngày đã phải về nhà làm quần quật cho tới nay, có giây phút nào được nghỉ ngơi đâu, vậy mà mẹ còn nói được mấy câu này?
Hôm sau đi làm, Đình Thông thấy cô đến sớm liền chạy lại hỏi thăm:
“Có sao không nhóc con? Hôm trước thấy tổng giám đốc nhắn mà anh cũng hết hồn.”
“Em không sao, chỉ bị trật khớp chút thôi.”
“Bây giờ ổn rồi chứ hả?”
“Giờ em đuổi anh để đánh cũng được luôn đấy ạ.”
“Thế thì tốt, vào làm việc thôi.”
Không những Đình Thông, mà Thiên Phúc và một số người khác đều hỏi thăm cô vài câu.
Chỉ có Lan Anh là mặt nặng mày nhẹ nói:
“Đi làm được mấy bữa thì nghỉ một tuần, đã thế lại còn phải đích thân tổng giám đốc ra mặt nữa chứ. Mặt mũi của cô cũng lớn ghê.”
“Mặt mũi tôi có lớn hơn ai không thì không biết, nhưng mà chắc chắn lớn hơn chị rồi đấy.”
“Bám được vào trai mà tự hào gớm nhỉ?”
“Đó cũng là một loại bản lĩnh, chứ người cứ ăn rồi thích ghen ăn tức ở như chị thì làm gì có bản lĩnh đó.”
“Cô…cô dám nói tôi ghen ăn tức ở?” Cô ta vừa nói vừa định đưa tay lên cho Hạnh An một tát, nhưng lại bị cô giữ lấy tay và bóp lại một cái khiến cô ta đau điếng.
“Gia giáo nhà chị không dạy không phải ai cũng được đụng đâu hả?”
“Cô…cô thì hơn ai mà đòi so sánh với gia giáo nhà tôi?”
“Ít nhất nhà tôi không dạy tôi cứ không thích ai là có thể cắm càn như chó điên thế.”
“Cô…”
Nhưng cô ta còn chưa nghĩ ra cái gì để nói thêm thì Hạnh An đã đi vào trong.
Con nhóc này lớn lối nhỉ? Bây giờ còn dám bật lại cô ta?
Hạnh An ban đầu cũng lười đôi co với loại người như vậy, rất tốn calo, nhưng mà cô ta cứ được đà lấn tới, thích làm gì thì làm, nói gì thì nói. Đã thế thì việc gì cô phải khách khí chứ?
Đến cả tổng giám đốc đến đây chưa chắc cô đã sợ chứ nói gì mấy con hàng này!