Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 66
“Cháu chưa chơi cái này bao giờ đúng không?”
“Dạ, chưa. Golf là bộ môn dành cho giới thượng lưu, người lúc nào cũng mang theo sổ hộ nghèo như cháu thì sao đến đây được chứ.”
“Cái con bé này, không nhìn ra là cháu chính là thiên kim tiểu thư của Thiên Phát đó nha. Nghe mẹ cháu nói hàng tháng anh cháu cũng gửi cho cháu một khoản tiền mà, không đến nỗi không đủ tiêu chứ?”
Hạnh An nghĩ, không biết mẹ cô và cô Nhung đã thân thiết đến mức nào mà có thể kể những chuyện này với nhau rồi không biết. Sau này cho dù cô và Minh Khang có lấy nhau thì chắc chắn không cần nghĩ đến trường hợp hai bên sui gia không ưa nhau nhỉ?
“Anh cháu gửi cũng nhiều, nhưng một phần cháu đi làm từ thiện, một phần thì để dành phòng thân. Mấy thứ không cần thiết thì cháu sẽ hạn chế bớt.”
“Sống được mấy đâu mà khổ thế hả? Lâu lâu cũng phải để cho bản thân mình thư giãn một chút chứ. Làm con dâu của cô đi, sẽ không phải nghĩ ngợi gì về chuyện tiền bạc cả, chỉ cần ăn chơi lành mạnh là được.”
“….”
Cái này sao giống mẹ đi tán gái cho con trai thế nhỉ?
Vào bên trong, Hạnh An nhìn thấy một nhóm phụ nữ, những người này cô đoán không phú cũng là quý, đều đã trạc tuổi với cô Nhung. Mấy người thấy cô Nhung bước vào liền vẫy tay và kêu cô.
Cẩm Nhung vui vẻ bước đến nói:
“Tôi đến không quá muộn chứ?”
“Không, chúng tôi cũng vừa mới thay đồ xong thôi. Ơ, cô bé này là ai thế?”
“À, giới thiệu với mọi người, đây là con dâu tương lai của tôi, Hạnh An.”
“Ơ….à, cô bé thật xinh đẹp nha, là bạn gái của Minh Trí à?”
“Không, là bạn của thằng Khang đó, chào hỏi mọi người đi cháu, đây đều là bạn của cô đó.”
“Cháu chào các cô ạ.”
Mọi người nghe nói bạn gái của Minh Khang thì ngay lập tức nhìn nhau, không phải chứ, vừa mới chia tay với con gái duy nhất của Trần Thế Sơn đã liền có bạn gái mới rồi. Cái này nếu là Minh Trí thì hẳn là không gì phải lăn tăn, nhưng tính nết của Minh Khang, mấy người phụ nữ này đều có chút quen thuộc, thằng nhóc đó không phải là kiểu người ham chơi qua đường, xem phụ nữ như cỏ rác thế đâu.
Nhưng mà ở đây đều là những con cáo già, chỉ băn khoăn trong lòng thôi chứ đâu ai nói ra làm gì.
Tuy vậy, nhìn thái độ của mấy người, bà Cẩm Nhung liền nói:
“Con bé và Minh Khang nhà tôi cũng vừa mới tìm hiểu nhau thôi, hôm nay nó rảnh nên tôi đưa nó đi giao lưu với mấy bạn già này một chút, không phiền chứ hả?”
“À, tất nhiên là không phiền. Nhưng mà cô bé này là con cái nhà ai, sao trước đó chưa từng gặp mặt nhỉ?”
Cẩm Nhung còn không biết ý của mấy bà già này là gì thì uổng phí bà sống hơn sáu mươi năm trên đời này rồi, bà cũng không che dấu mà nói thẳng:
“Là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phát.”
“Cái gì? Thật à? Trước đây tôi cũng nghe qua vợ chồng nhà đó có một cặp trai gái, nhưng mà chỉ mới thấy đứa con trai, không ngờ hôm nay được thấy con gái của nhà đó. Nhìn khí chất và thần thái đúng là con nhà công nhà phượng nhỉ? Không lẫn đi đâu được.”
Hạnh An từ chối nói chuyện, nhắc đến cô thì cô chỉ mỉm cười chút thôi, chứ cả thế giới cứ để cô Nhung lo.
“Tất nhiên rồi, nhưng mà con bé này khiêm tốn với giản dị lắm, cứ thích mặc áo phông, quần jean bình thường thôi, chứ có thèm trang điểm gì đâu. Được cái đẹp sẵn rồi nên nó có quyền như vậy.”
“Được rồi, đi vào chơi thôi.”
Hạnh An đi theo bà Nhung vào phòng thay đồ, bà đưa cho cô một bộ bà vừa mới mua lúc nãy. Còn tưởng là bà mua cho bà cơ, cô còn đánh giá bộ này hơi xì tin, nhưng không ngờ là mua cho cô.
“Nhưng mà cháu chưa chơi golf bao giờ.”
“Không sao, cô chỉ cho. Lúc nãy cô công khai thân phận của cháu, cháu không để ý chứ?”
“Không sao ạ, đó là sự thật mà.”
“Mấy con mẹ đó ghê gớm lắm, cô mà không nói gia thế của cháu thì chưa biết mấy cái mỏ đó sẽ đánh giá cháu như thế nào sau lưng đâu. ”
“Dạ thật sự thì cháu cũng không quan tâm đâu cô ạ. Đâu ai rảnh rỗi mà ăn rồi đi để ý đến mấy lời nói không có thiện ý như thế rồi buồn lòng chứ? Họ có cho cháu bữa cơm nào đâu mà cháu lại phải suy nghĩ nhiều vì vài ba lời nói của họ.”
“Ừ, nghĩ được thế là tốt.”
Nguyên cả buổi, bà Nhung chỉ chăm chú chỉ cho Hạnh An cách chơi, còn mấy người kia muốn chơi sao thì chơi. Cô nhóc này học hỏi rất nhanh, bà chẳng phải tốn bao nhiêu sức lực cả, đúng là ứng viên sáng giá để vào Harvard có khác.
Cũng chỉ chơi một tiếng đồng hồ là nghỉ, vì mấy người này đều đã đến tuổi xế chiều, sức lực có hạn, không chơi cả buổi như mấy người trẻ.
Cả đám người rủ nhau đi ăn, nhưng bà Nhung bảo tối nay có việc nên không đi được, rồi bà đưa Hạnh An về nhà cô, cho cô nghỉ ngơi. Trước đó còn cố tình mua cho cô một ít thức ăn để cô mang về.
Cô nhóc này cũng dễ tính ghê!