Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 72
Vân Hạ nghĩ sẽ nghỉ ngơi một chút, đến nửa đêm thì ra trông Hạnh An cho Minh Khang ngủ, cho nên trước khi nằm lên giường, cô ấy đã cố tình đặt báo thức.
Nửa đêm, báo thức reo lên, cô ấy mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Minh Khang đang vắt khăn để chườm trán cho Hạnh An, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy rất ấm áp, đúng kiểu một ngôi nhà ấm áp, người vợ đang bị bệnh, người chồng ở bên cạnh chăm sóc thâu đêm. Hiện nay có rất ít người đàn ông có thể chăm sóc người bệnh được như người đàn ông trước mặt này.
Nhìn thôi đã muốn rụng tim rồi.
Thế là cô ấy không dám phá đám nữa, tiếp tục vào phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Hạnh An tỉnh lại là hơn tám giờ sáng, người cô bây giờ không còn sốt như hôm qua nữa, nhưng cả người mệt mỏi, khó chịu, giống như bị ai đó rút hết sức lực vậy.
Cô vừa mở mắt ra thì một khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng đang cúi đầu sát mặt của cô, thậm chí Hạnh An còn thấy những sợi râu đen lún phún thi nhau mọc lên ở cằm nữa cơ.
Tay của anh đang cầm lấy chiếc khăn ướt, không ngừng chấm chấm trên trán cô, Hạnh An theo quán tính hất cánh tay đó ra.
Minh Khang cũng bị bất ngờ trước hành động của cô, chiếc khăn anh đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống sàn nhà.
Thấy cô tỉnh dậy, anh quan tâm hỏi:
“Em thế nào rồi? Để anh đi gọi bác sĩ?”
“Tôi…tôi đang ở bệnh viện sao?”
“Đúng vậy, hôm qua em sốt quá, tôi và bạn em đưa em đến bệnh viện. Bây giờ em thấy trong người thế nào?”
“Hơi mệt.”
“Không sao, ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt là sẽ khoẻ lên, để tôi gọi bác sĩ.”
Sau đó anh cúi người xuống sát người cô, tay còn chưa kịp với cái chuông ở đầu giường thì đã nghe giọng Hạnh An hét lên:
“A….Anh làm gì….vậy?”
“Tôi bấm chuông gọi bác sĩ.”
“….”
Thế mà cô còn tưởng con hàng này biến thái cơ chứ! Hiểu nhầm, hiểu nhầm, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi!
“Thế em nghĩ, tôi làm gì?” Anh cúi người, thì thầm bên tai của Hạnh An.
Giọng nói của người đàn ông này phải dành một lời khen đấy, làm tai cô cũng muốn mang thai luôn rồi. Giọng nói trầm ổn, nam tính, rất dễ làm tan chảy trái tim của phụ nữ.
Khiến cô nói cũng bị vấp, không còn tự tin như ngày thường được:
“Tôi…tôi đâu có nghĩ gì đâu.”
“Vậy sao em lại hét lên như vậy?”
“À….tôi…tôi đang thử giọng thôi.”
“….”
Lý do này mà cô nhóc cũng nghĩ ra được.
Hạnh An ngại ngùng mặt cũng đỏ lên một chút, cô trùm chăn kín mít để tránh sự ngại ngùng này.
Cô điên thật rồi, sao cô có thể nghĩ được mấy chuyện vớ vẩn như vậy chứ? Não vừa mới tỉnh dậy đã hoạt động hết công suất như vậy rồi, tưởng tượng ra đủ chuyện vớ vẩn, xem ra là khoẻ nhiều lắm rồi!
Bác sĩ nhanh chóng đi vào, kiểm tra lại một lượt cho Hạnh An, sau khi các định thật sự không có vấn đề gì thì cho xuất viện, nhưng cũng dặn dò hết sức kỹ lưỡng, về nhà phải nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, đúng giờ, không được tắm nước lạnh, không bật điều hoà ở nhiệt độ quá thấp.
Bác sĩ vừa đi ra, Minh Khang cũng đang định đi làm thủ tục thì bị Hạnh An gọi lại hỏi:
“Vân Hạ đâu rồi?”
“Cô ấy hôm nay làm ca sáng, cho nên đã đi rồi. Có chuyện gì không?”
“Tôi đói.”
“Ngồi chờ một chút, tôi đi mua cháo cho em.”
“Cảm ơn.”
Sau khi cô ăn cháo xong, Minh Khang cũng đã làm thủ tục xong xuôi, sau đó anh chở cô về nhà, mua đồ ăn trưa cho cô ăn xong thì anh mới rời đi. Buổi chiều anh có cuộc họp quan trọng nên phải đi, cũng may bây giờ cô chỉ cần ngủ một giấc là Vân Hạ có khi đã về rồi.
Nghỉ ở nhà mấy hôm, sức khoẻ của cô cũng đỡ hơn nhiều, cô nhớ đến tuần trước Minh Khang nói, hôm nay là sinh nhật của Minh Trí, cho nên buổi chiều cô tranh thủ đi đến trung tâm thương mại, mua một chút quà.
Đi ăn sinh nhật mà đi không thì có vẻ không phải phép cho lắm.
Tất nhiên những người như con hàng Minh Trí thì có thiếu thốn thứ gì đâu, mà còn dùng những thứ thượng hạng nữa chứ, cô mà mua hàng chợ thì hẳn là sẽ bị khinh thường lắm đây, mà mua hàng chính hãng thì thật là làm khó cô quá.
Nghĩ nghĩ một chút, cô liền gọi điện cho Đăng Khôi:
“Tao đang chuẩn bị đi sinh nhật, mày nghĩ tặng đàn ông thì mua gì cho hợp lý?”
“Đàn ông nào đấy? Tao phải biết người đó như thế nào mới tư vấn được cho mày chứ?”
“Thì kiểu như anh tao ấy, nhưng mà kiểu đào hoa hơn, kiểu cũng ba hoa chích choè lắm.”
“Ê, con nhỏ kia, mày từ khi nào lại kết bạn với mấy thể loại đào hoa thế hả? Chả trách dạo này lạnh nhạt với tao thế.”
“Mày bị khùng à? Tao lạnh nhạt với mày hồi nào? Đó là chẳng qua tao bận quá, nên không có thời gian để buôn chuyện với mày thôi. Mà thực tế là mày cũng bận còn hơn cả tao nữa ấy. Có lúc nào tao đến quán mà mày ngồi nói chuyện được một chút cho tử tế không?”
“Lại còn lý sự. Thì mày cứ mua tạm cái cà vạt, cài áo, đồ thể thao hoặc dụng cụ thể thao gì đó cũng được. Nếu mà giống anh mày thì gia thế cũng ở mức thượng thừa rồi, người ta chả để ý đến quà cáp đâu.”
“Tao cũng nghĩ thế, thôi tao đi đã đây. Hôm nào được nghỉ tao chạy qua chơi.”
“Ừ, biến đi cho ông đây làm việc.”