Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 74
Bảo Nhi vốn đã muốn gọi quản lý rồi, nhưng lo can ngăn bà Vy kia nên chưa kịp, ai ngờ lại bị cô ta hất cho một cái, tiếp đất bằng đít, đau điếng cả người. Cô nhóc đi đến quầy thanh toán, bấm máy để gọi quản lý.
Còn Thanh Vy kia thì bày ra vẻ mặt, bà đây đếch sợ bố con thằng nào.
Hạnh An cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, sau đó đi vào cửa hàng ngồi chờ.
Hơn nửa tiếng sau quản lý cũng lon ton chạy đến, là một người đàn ông khoảng tầm năm mươi tuổi, bụng phệ, hơi lùn, đôi mày rậm rạp hếch lên, nhìn rất dâm dê.
Ông ta vừa bước vào thì Thanh Vy kia liền chạy đến kể tội:
“Con nhóc kia, nghèo hèn rách rưới, không mua được đồ ở đây mà còn lên mặt dạy đời em, anh phải lấy lại công bằng cho em. Cô ta không những chửi em mà còn nguyền rủa bố mẹ em chết sớm, bệnh tật nữa, nếu anh không xử lý vụ này thì em không làm ở đây nữa đâu.”
Người đàn ông kia thấy bồ nhí của mình vừa khóc lóc vừa kể tội, nhìn rất đáng thương, ông ta vỗ vai con ả đó rồi nhẹ nhàng nói:
“Em yên tâm, anh sẽ không để cho em thua thiệt đâu.”
Nói xong ông ta dẫn cô ả vào trong ghế nghỉ ngơi, sau đó đi ra, nhìn Hạnh An một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói:
“Cô chính là người đã chửi và nguyền rủa nhân viên của tôi?”
“Không, ông nên nói cho đúng vào, là tôi đã bỏ chút thời gian vàng ngọc của mình để dạy cho nhân viên của ông một bài học về cách làm người.”
Ông ta thấy Hạnh An dù chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, ăn mặc không có gì nổi bật, nhưng cái mỏ lại rất nhanh nhẹn, người như con nhóc này, không sợ trời sợ đất gì đâu, cho nên ông ta nói:
“Cô là khách hàng, chúng tôi luôn tôn trọng khách hàng của mình, nhưng kiểu khách hàng như cô thì xin lỗi, chúng tôi không tiếp được. Hơn nữa, tôi sẽ cho cảnh sát vào cuộc để làm rõ vụ này.”
Hạnh An không những không sợ, mà lại còn gật đầu nói:
“Được thôi, đúng lúc ý của ông cũng giống ý của tôi. Cứ mời cảnh sát đi.”
Sau đó cô nói với Bảo Nhi:
“Phiền em gọi cảnh sát hộ chị.”
Bảo Nhi là nhân viên mới trong cửa hàng, nhìn thấy cách quản lý và nhân viên chim chuột với nhau vốn không thích rồi, cô bé ngay lập tức bấm số cảnh sát, nhưng đúng lúc này thì tên bụng phệ kia ngăn lại:
“Cô vào trong làm việc đi, ở đây không có việc của cô.”
Bảo Nhi cũng không dám làm sai ý của quản lý, dù sao cô bé cũng còn cần công việc này để nuôi sống bản thân. Năm nay tình hình công việc đang rất khó xin, cho nên trước khi tìm được một công việc mới thì cô ấy vẫn muốn nhận lương ở đây, dù không cao nhưng cũng đủ để cô trang trải cuộc sống.
Sau khi Bảo Nhi vào trong, Hạnh An liền nói với ông ta:
“Vậy thì phiền ông gọi điện thoại báo cảnh sát đi, giải quyết nhanh tôi còn có việc phải làm.”
“Cô em vội gì chứ, bây giờ chỉ cần cô em vào trong, xin lỗi nhân viên của anh đây, anh đây sẽ không truy cứu tội em nữa.” Ông ta vừa nói vừa tiến lại gần Hạnh An, tay cô đưa lên, chơi đùa với mấy lọn tóc của cô nữa chứ.
Hạnh An hất tay ông ta ra, nhìn cái nét mặt tà giâm của ông ta, Hạnh An muốn nổi cả da gà.
“Mời ông tự trọng.”
“Cô em đây đã không biết điều như vậy thì anh đây cũng không có gì để nói, đừng để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Anh đây mà quyết định rồi thì không ai thay đổi được nữa đâu.”
Hạnh An muốn nhổ cho ông ta mỗi bãi nước miếng vào mặt, cái thứ người không nên nết. Tầm tuổi của lão già này cũng gần bằng tuổi của bố mẹ cô, thế mà còn muốn cưa sừng làm nghé, cái giao diện này, kết hợp với giọng nói kia đúng là tởm thật sự.
Ai ngờ ông ta vừa cất lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đằng sau:
“Thật sao?”
Cả Hạnh An và lão già này đều hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
Tùng Lâm mặc một bộ vet sang trọng, bảnh bao, tay đút túi quần đang đi về hướng cô.
Ôi, anh trai cô rất ngầu nha.
Bình thường lúc gặp cô, anh lúc nào cũng bày ra vẻ mặt thiện lành, dễ gần, không ngờ ở bên ngoài anh lại ngầu lòi như thế này. Cô mà không có quan hệ huyết thống gì với anh chắc cũng rụng trứng khi nhìn thấy nhan sắc cực phẩm này mất.
Lão già kia nhìn thấy Tùng Lâm thì mắt sáng rực lên:
“Tổng giám đốc Lâm, ngọn gió nào thổi anh đến đây?”
“Tiện đường thì ghé ngang thôi. Có chuyện gì vậy?”
“À, cũng chẳng có chuyện gì to tát, cửa hàng chúng tôi gặp phải một vị khách không biết điều, đã nghèo không có tiền mua đồ, lại còn chửi bới, nguyền rủa nhân viên chúng tôi.”
“Ý ông nói là cô bé này sao?” Tùng Lâm chỉ vào Hạnh An hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn khách hàng xin lỗi nhân viên, nhưng vị khách hàng này nhất quyết không chịu, cho nên chúng tôi chuẩn bị báo cảnh sát, không thể để những con sâu này làm hại xã hội thêm nữa.”
Tùng Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn ông không biết trời biết đất ở trước mặt, lạnh giọng hỏi:
“Ý ông là em gái tôi là con sâu làm hại xã hội sao?”