Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 76
Hai anh em Hạnh An đứng nhìn một màn lật mặt nhau còn nhanh hơn lật sách thì cảm thấy bẩn mắt, cho nên anh ra lệnh cho thư ký:
“Cậu xử lý vụ này đi. Em gái của tôi không nên tiếp xúc với hạng người này, cho nên tôi đưa con bé về trước.”
“Vâng.”
Thư ký đi theo Tùng Lâm lâu năm cho nên hiểu anh nói như vậy là muốn xử lý như thế nào. Thu mua thôi chứ còn giải quyết như thế nào được nữa?
Nhìn kết quả của Cao Phát đi, chỉ vì dám đùa bỡn với em gái của anh mà anh còn cho đăng xuất luôn, huống gì một cửa hàng cỏn con này.
Nhắc đến Cao Phát, sau lần Đình Phong đến tìm Hạnh An, còn làm cho cô trật khớp chân, sau khi Tùng Lâm biết thì đã trực tiếp tiến hành thu mua. Vốn anh còn muốn để cho bọn họ tự sinh tự diệt, có xoay sở được thì sống, còn không thì phá sản, thế mà anh ta lại dám đụng đến Hạnh An, chỉ có thể là đăng xuất chứ không thể có kết cục nào khác.
Bây giờ thì Cao Phát trở thành một công ty nhỏ dưới trướng của tập đoàn Thiên Phát!
Tùng Lâm ôm lấy vai của Hạnh An rồi đưa cô đi, nhưng cô lại dừng lại, sau đó quay đầu lại nói:
“Bảo Nhi, lại đây.”
Bảo Nhi vốn tưởng mình cũng bị liên luỵ, đang suy nghĩ nên làm như thế nào tiếp đây thì nghe Hạnh An gọi, cô bé nhanh chóng chạy đến:
“Chị gọi em có chuyện gì à?”
“Em có cần tìm việc không?”
“Dạ…có ạ.”
“Không cần đâu. Anh, anh sắp xếp cho cô bé một công việc gì đó được không?”
Tùng Lâm lần đầu tiên nhìn vào cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, thân hình nhỏ bé, hơi gầy, nhưng được cái trắng trẻo.
Anh hơi bị bất ngờ một chút!
Bảo Ngọc bị người đàn ông đẹp trai khí chất này nhìn chằm chằm thì ngại ngùng, đến mức đỏ cả tai luôn, vậy mà anh còn chưa chịu dừng lại.
Hạnh An thấy vậy liền lay lay cánh tay anh:
“Đừng nhìn nữa, người ta ngại rồi kìa?”
Tùng Lâm cũng hơi ngượng ngùng, đưa tay lên vuốt mũi.
“Em vừa nói gì nhỉ?”
“Có công việc gì không? Sắp xếp cho cô bé một việc với?”
Tùng Lâm hỏi Bảo Nhi:
“Cô bé, em đang học đại học sao?”
“Em học xong rồi, giờ chỉ đang chờ lấy bằng tốt nghiệp thôi.”
“Chuyên môn của em là gì?‘
“Quản trị văn phòng.”
“Đúng lúc Thiên Phát đang tuyển trợ lý, em có muốn làm không?”
“Dạ?” Bảo Nhi thật bất ngờ với vị trí mà Tùng Lâm đưa ra cho cô.
“Không thích hả?”
“Không, không, ý em không phải là như vậy, em bất ngờ quá thôi.”
Tùng Lâm lấy điện thoại ra, đưa cho cô nhóc rồi nói:
“Đưa số điện thoại của em đây, tuần sau lên Thiên Phát báo danh.”
Bảo Nhi không ngờ cô lại có một cơ hội trên trời rơi xuống như vậy, trong lòng không giấu nổi phấn khích, lúc bấm số điện thoại mà tay còn run run. Vốn đang lo lắng không biết sẽ phải làm gì tiếp theo, ai ngờ lại có một cơ hội trên trời rơi xuống như thế này chứ.
Mấy ngày tới chắc không ngủ được mất.
Cô bé cảm ơn hai anh em rối rít hết cả lên. Ở đằng xa lão bụng phệ và Thanh Vy thì tỏ ra chán ghét.
Hai anh em rời khỏi nơi đó, Hạnh An dắt anh đến một cửa hàng khác rồi hỏi:
“Tối nay em đi sinh nhật, cần phải mua quà, mà không biết nên mua cái nào, anh đến đây rồi thì chọn cho em đi.”
“Bạn à?”
“Đúng vậy, tự nhiên đang yên đang lành thì sinh nhật, tốn kém thật sự.”
Nhìn em gái mình lẩm bẩm thì anh phì cười, nhà anh đâu có keo đến mức không cho cô tiền chi tiêu đâu, sao em gái của anh lại tính toán như vậy chứ.
“Anh đang thắc mắc, một tháng số tiền anh gửi cho em thì em đã tiêu cái gì. Tiền nhà cũng là anh trả một lần rồi, em còn đi làm nữa, vậy mà nhìn em kiểu lúc nào cũng như kiểu mà nghèo lắm vậy em?”
“Anh không biết đâu. Những người sống độc lập ở bên ngoài như em, luôn có cảm giác thiếu an toàn, mà những người như thế thường sẽ có tâm lý tiết kiệm tiền, để đề phòng lúc cần đến. Nói chung là việc gì nên tiêu thì tiêu, còn nếu không cần thiết quá thì thôi cũng được.”
“Em còn có anh mà, có bao giờ em gọi mà anh không giúp em đâu?”
“Biết là anh không bao giờ bỏ mặc em, nhưng anh lại rất bận, em không muốn anh bận tâm thêm của nợ này nữa đâu. Rồi sau này anh còn lấy vợ, sinh con nữa, em không thể cứ trẻ con mãi được.”
“Ôi, em gái của anh lớn thật rồi.”
“Chứ sao nữa, chỉ có anh mới lúc nào cũng xem em là con nít thôi. Chứ đi ra xã hội em cũng là một công dân cực kỳ trưởng thành rồi đấy.”
Cuối cùng Tùng Lâm đưa Hạnh An đi mua cho Minh Trí một chiếc áo sơ mi và một chiếc khăn quàng cổ của một thương hiệu lớn, sau đó mua thêm cho Hạnh An một loạt quần áo, váy mới rồi áp tải cô về đến nhà.
Tùng Lâm đi rồi, Hạnh An nhắn tin cho Minh Khang, bảo cô chút nữa qua đón cô, ngay lập tức anh gọi lại:
“Em đã khoẻ hẳn chưa?”
“Không sao rồi.”
“Đang mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần miễn cưỡng đâu.”
“Không sao, em khoẻ thật rồi.”
“Được, vậy chút nữa anh qua đón em.”
Sau đợt ốm vừa rồi, Minh Khang và Hạnh An thân thiết hơn một chút, anh thường xuyên nhắn tin thúc hối cô ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, khiến Hạnh An cảm thấy người đàn ông này có lẽ cũng xem cô như một đứa trẻ giống như anh trai cô vậy.
Nhưng cô cũng cảm nhận được độ ấm áp mà anh mang lại.