Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 80
Đối với những bữa tiệc như thế này cô có một chút tò mò, nhưng hứng thú thì không. Những con người ở đây, ăn mặc thật là lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ để khoe khoang sự giàu sang của mình. Nhìn thấy người cao sang một chút thì thi nhau nịnh nọt, làm quen, kết thân. Cứ nhìn Minh Khang đi, từ lúc anh đến, còn chưa ăn được miếng nào cho tử tế đã phải tiếp chuyện hết người này đến người khác. Mang tiếng là đến ăn sinh nhật chứ có mấy ai chúc mừng sinh nhật một câu cho thật tâm đâu, ở đây chỉ nói chuyện lợi ích, còn bạn bè gì đó là chuyện quá xa xỉ rồi.
Một lúc sau, Minh Khang cầm hai ly rượu đi ra, anh đưa cho cô một ly:
“Sao thế? Không vui à?”
“Những chỗ như thế này hình như không hợp với em lắm. Nó cứ nhạt nhạt thế nào ấy.”
“Điều này chứng tỏ bố mẹ em rất thương em, không để cho em phải tiếp xúc với những tiệc xã giao như thế này.”
“Thì liên quan gì chứ? Hơn nữa, em đã chuyển ra ngoài từ lúc học đại học, bố mẹ có bắt thì em cũng không đi.”
“Bọn họ đã phải đi xã giao từ lúc nhỏ rồi, cho nên bây giờ họ mới cảm thấy chuyện này rất bình thường. Vốn dĩ không phải ai cũng muốn đi, ai cũng tình nguyện đi, nhưng họ lại bắt buộc phải đi. Cuộc sống thượng lưu mà người ngoài nhìn vào chính là những bữa tiệc xa hoa xuyên đêm, nhưng họ không nhìn được nội tại bên trong, có bao nhiêu miễn cưỡng, có bao nhiêu sự giả tạo.”
Hạnh An đột nhiên nhìn vào Minh Khang, cô hỏi:
“Vậy tại sao lại phải ép buộc bản thân làm những thứ mà con người ta không muốn?”
“Bởi vì họ sinh ra được định sẵn sẽ phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc.”
“Tất cả sao?”
“Ừm, trừ khi công ty của họ quá mạnh, như Thiên Phát chẳng hạn.”
“Anh cũng có thua gì đâu?”
“Ừm.”
Trước đây, Thiên Phát chưa lớn mạnh như bây giờ, nhưng bố mẹ cô cũng không khi nào bắt anh em cô phải đi mấy cái tiệc tùng, xã giao này cả. Họ chỉ muốn hai anh em ráng chăm chỉ học hành, để một ngày nào đó thành tài, có thể gánh gồng giang sơn mà họ để lại. Quả thật mấy năm qua, sau khi về nước Tùng Lâm đã làm rất tốt chuyện này, đưa Thiên Phát lên một tầm cao mới mà bất kỳ công ty tầm trung nào cũng mong muốn.
Có lẽ cách đầu tư của bố mẹ cô mới thật sự là chân ái!
Bởi vì bây giờ, số người đi xu nịnh ở sau lưng anh trai cô đếm không xuể, họ luôn phải nhìn thái độ của anh ấy để làm việc, ăn nói.
So với cách xã giao như thế này thì đáng giá hơn nhiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đâu có được mấy người vừa chịu khó, vừa giỏi giang được như anh trai cô đâu. Đi du học còn có thể đầu tư và kiếm lời, thậm chí số tiền anh ấy có sau khi về nước có thể mở một công ty nhỏ.
Đó chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa bản thân và gia đình, hiếm gia đình có được.
Sau một lần nói chuyện với Minh Khang, những nút thắt trong lòng cô dần được tháo gỡ, mọi thứ khác hẳn với những gì cô nghĩ trước đây, cô luôn cho rằng bản thân mình đi theo tiếng gọi của đam mê là không hề sai, nhưng hết lần này tới lần khác bố mẹ dùng hết sức ngăn cản. Còn bây giờ thì sao? Cô cứ cảm thấy việc này là do sự trẻ con của chính bản thân mình vậy.
Hôm sau Hạnh An tranh thủ trước khi đi làm thì đưa lễ phục đến studio để trả lại, nhưng đúng lúc lại gặp Ngọc Hân ở đó, cô ta cũng đi trả lễ phục.
Bạn cô ta đứng bên cạnh nhìn thấy Hạnh An thì mỉa mai:
“Studio này từ khi nào thì xuống cấp như vậy rồi, loại chó mèo ruồi muỗi gì cũng có thể đến đây được hả?”
Hạnh An hoàn toàn chẳng quan tâm, bởi bây giờ cô phải trả đồ nhanh để còn đi làm nữa, hơn nữa, những loại người bất lịch sự như thế này cô vốn không muốn nhìn, bẩn mắt lắm.
“Hôm nay trở đi cũng phải nghĩ lại có nên đến đây nữa không, tự nhiên đứng chung với loại người như thế này, chẳng khác nào đang tự hạ thấp mình.”
Đây chính là hai con ả hôm trước cô đi với bà Nhung ở trung tâm thương mại gặp qua một lần, chẳng khác nào cái đuôi của Ngọc Hân, thân nhau khiếp đấy.
Nhân viên studio nghe hai người này nói chuyện, cảm thấy rất khó xử. Cô ấy chính là người hôm qua đã hỗ trợ Hạnh An từ khâu chọn lễ phục, không thấy khách hàng này có vẻ gì nghèo hèn, ngược lại rất giàu có, lại rất thân thiện và giản dị, nhưng sao khi vào miệng của mấy vị khách kia thì Hạnh An lại nghèo hèn thế chứ. Cô ấy cũng muốn đứng ra giải thích một chút như Hạnh An ra hiệu cho cô ấy bảo im lặng.
Cô ấy không biết làm thế nào nên đã báo cáo lại chuyện này với quản lý.
Quản lý là một người phụ nữ trung tuổi, bà đi ra nhìn thấy đám người Ngọc Hân, đây chính là khách hàng khá thân thiết với studio này, rồi lại quay sang nhìn Hạnh An, cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, thậm chí đi ra đường còn không trang điểm, chỉ đánh một chút son cho tươi tắn thôi.
“Cô Hạnh An, rất vui được gặp cô, hôm nay cô muốn dùng dịch vụ gì ạ?” Vì hôm qua Minh Khang để lại tất cả thông tin của Hạnh An, cho nên quản lý vẫn đang nhớ.