Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 96
“View ở đây đẹp ghê, Hạnh An, sau này rảnh rỗi, cô sẽ đưa cháu đến mấy chỗ khác cũng đẹp lắm. Cháu còn trẻ, tận hưởng được thì cứ tận hưởng đi, sau này già cả, muốn tận hưởng cũng khó.”
“Vâng ạ.”
Minh Trí thì bĩu môi:
“Con có thấy mẹ khó tận hưởng lúc nào đâu? Đi tận hưởng quanh năm suốt tháng, thế mà mẹ cũng nói khó được, không hiểu dễ của mẹ là sao nữa.”
“Thằng nhóc này, con thì biết gì, bây giờ đi biển mẹ không dám mặc bikini, muốn đi leo núi cũng không đủ sức, thế mà dễ à?”
“Ôi trời, mẹ bao nhiêu tuổi rồi còn đòi mặc bikini? Mà quan trọng là mẹ mập mạp thế, mặc bikini thì tội cho cái bikini lắm. Người ta mặc bikini để khoe dáng chứ mẹ có gì đâu mà khoe? Còn leo núi hả, con chưa đến ba mươi tuổi đây còn không có sức mà leo đây này. Mẹ toàn thích làm mấy chuyện không hợp lứa tuổi rồi lại bảo khó? Vô lý thật sự.”
“Bốp!”
Minh Trí được ăn một cái đánh cho cái tội nói đúng lại còn nói to.
“Có đứa con nào chê mẹ mình thế không hả? Thằng mất nết.”
“Mẹ không thể trách con được, ai bảo mẹ nói vô lý thế chứ?”
“Nhưng mày không thể động viên hay giở vờ khen mẹ một chút à? Cứ làm cho mẹ mày điên lên mày mới vui đúng không?”
“Không hề, con đang nói sự thật, con sợ khen mẹ nhiều quá mẹ lại ảo tưởng sức mạnh, sống phi thực tế, đi ra lại tưởng mình là trung tâm vũ trụ, như thế mới nguy hiểm đấy.”
“Bốp!”
Minh Khang nói nhỏ với Hạnh An:
“Để em chê cười rồi, hai người này ở cạnh nhau thường hay như vậy.”
“Có sao đâu, em thấy vui mà.”
Cô và mẹ cô còn không nói được với nhau câu nào cho tử tế chứ chưa nói đến đùa vui thoải mái thế đâu. Số lần hai mẹ con cãi nhau thì đếm không xuể, còn số lần đùa nhau thì bằng số không tròn trĩnh.
Ba người ăn uống thoải mái vui vẻ, nhà bà Nhung có ba người, ngoại trừ bà Nhung có nhiều thời gian thì hai thằng con của bà rất ít, ngoài những bữa sáng ăn cùng nhau thì rất ít khi đi ăn chung thế này.
Cảnh đẹp, người quen, thức ăn thì miễn chê!
Nhưng đang ăn vui vẻ thì Minh Trí chỉ tay về hướng đối diện nói:
“Ơ, đó không phải là cô bạn mỏ hỗn của chị dâu à?”
Ba người còn lại đồng thời nhìn sang, ở cách đó ba dãy bàn, đúng là Vân Hạ, cô ấy đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông, nhìn thì không được thân thiết cho lắm. Hạnh An cũng chưa gặp qua người đàn ông này, đừng nói là cô ấy đi xem mắt đó nha?
Cũng nghe qua chuyện nhà cô ấy có người quen giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông, mấy hôm nay có nói chuyện qua lại trên điện thoại, chủ yếu là nhắn tin, không ngờ hôm nay đã gặp mặt rồi, lại còn đúng nhà hàng này nữa chứ. Số phận của cô và Vân Hạ hình như là bó sát với nhau rồi, đi hẹn hò mà cũng đụng nhau thế này thì khỏi phải bàn nữa.
“Người đàn ông đó là bạn trai của cô ấy à?” Minh Trí hỏi.
“Không, Vân Hạ chưa có bạn trai.”
“Vậy không lẽ đi xem mắt? Cô nhóc đó nhìn cũng dễ thương, xinh gái thế mà phải đi xem mắt à?”
“Ơ, ai quy định là đẹp gái dễ thương thì không được đi xem mắt?”
“Không phải, nhưng em cứ nghĩ người như cô ấy phải nhiều trai theo đuổi lắm chứ?”
“Hên xui thôi.”
“Cũng đúng, cái mỏ cô ấy cũng hỗn không kém chị đâu, trai nó chạy mất dép cũng nên.”
“….”
Mỏ hỗn cái đầu nhà anh ấy!
Ở bên này, Vân Hạ lần đầu gặp người đàn ông này, người này tên là Đình Vũ, là một việt kiều mới về nước, được một bà con giới thiệu. Vẻ ngoài của người đàn ông này rất ổn, khuôn mặt ưa nhìn, dáng người cao ráo, lại có học thức, nói chung là vượt xa tiêu chuẩn của cô ấy.
Nhưng mà cách nói chuyện lại hơi khoa trương.
“Em làm đầu bếp chắc cũng cực lắm nhỉ?”
“Cũng không có gì, chủ yếu là em thích.”
“Vừa cực khổ, lương bổng lại thấp. Mà cũng đúng, phụ nữ thì cũng chỉ cần một công việc là được rồi, chứ ghánh nặng đều đặt trên lưng đàn ông. Cũng may anh thu nhập rất tốt, nên sau này nếu chúng ta về chung một nhà, em cũng không cần nghĩ ngợi gì chuyện tiền bạc. Anh làm thêm vài giờ cũng bằng tiền lương của em rồi.”
“….”
Anh ta chỉ là một vị trưởng phòng của một công ty đa quốc gia thôi mà, có cần làm quá lên vậy không, khinh người quá đáng thiệt chớ. Cô mới ra trường nên mới thấp thôi, chứ đợi cô nổi tiếng rồi xem, có thấp nữa không. Mà thực ra lương cô cũng không được gọi là thấp, nằm trong top hai mươi phần trăm người có thu nhập cao ở trong nước, cũng đâu đến nỗi tệ nhỉ?
Thế mà sao con người này lại có vẻ rất chê bai công việc của cô là sao?
Cô còn tự hào không kịp đây nè!
Mà những người giàu có thật sự như Minh Khang, Hạnh An hay anh trai cô ấy, cũng không bao giờ nói mấy lời khoe khoang như vậy cả. Người ta giàu sụ, làm chủ cả tập đoàn, còn hết sức khiêm tốn, còn đây mới chỉ làm trưởng phòng thôi mà cứ thích thể hiện. Làm như xung quanh cô không có người giàu vậy, không những giàu mà người ta còn giàu một cách méo chấp nhận được, chứ ba cái đồ yêu như anh ta, bày đặt thể hiện.
Anh xứng đáng được ế!