Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 98
“Sao, sao, thấy em làm việc điêu luyện không?”
Cái mặt hớn hở của Minh Trí khiến cô nhớ đến con Mao của cô, mỗi lúc nào lập công đều trương mắt lên chờ cô khen ngợi, không sai một chút nào cả, nghĩ thế, cô bật cười, chỉ là tay cô hơi ngắn, không thể nào với tới đầu anh ta để xoa đầu thôi.
“Chuyên nghiệp đấy.”
“Lần này chị dâu tính trả nợ em như thế nào đây?”
“Anh muốn gì?”
“Hay là chị cũng mua cho em một chiếc áo sơ mi như anh Khang đi. Từ khi có cái áo sơ mi đó, anh ấy một tuần mặc mấy lần, vậy mà cũng không chán. Em đang nghĩ cái áo này chị đã yểm bùa gì vào trong đó, hay là có cái lực hấp dẫn nào không, cho nên em cũng muốn mặc thử áo chị mua xem sao.”
“OK!”
Còn tưởng là chuyện gì, áo sơ mi thì cô lo được.
Nhưng rất nhanh cả hai liền cảm thấy có một luồng khí lạnh toả đến, Minh Trí và Hạnh An đưa mắt qua thấy gương mặt của Minh Khang đang xụ xuống, rõ ràng là không thích chuyện này.
Trong khi Đình Vũ đang vui mừng chờ đợi kết quả, thì anh ta chợt thấy thân nhiệt của anh ta đang nóng lên, chắc hẳn là do uống rượu nên nóng nhỉ?
Anh ta đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút rồi đi ra, nhưng cơ thể không những không giảm mà còn tăng lên, tự nhiên anh ta có một dự cảm xấu trong lòng.
Lúc đi ra anh ta cố ý nhìn qua vị trí của Minh Trí, thấy anh nháy mắt với anh ta, anh ta lạnh trong lòng, xem ra là bị bắt tại trận rồi. Nhìn sang bên này thầy Vân Hạ vẫn đang ăn uống rất nhiệt tình mà không biết chuyện gì xảy ra.
Xem ra là trò vui của người đàn ông lúc nãy, còn cô ấy vẫn chưa biết chuyện gì.
“Bây giờ cũng sắp muộn rồi, để anh đưa em về.”
Chỉ sợ không bao lâu nữa anh ta sẽ không chịu nổi mất.
Vân Hạ cũng không từ chối, hai người nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi đó.
Bốn người bên này cũng đứng lên ngay lập tức. Minh Khang đưa Hạnh An và mẹ anh về trước, còn Minh Trí sẽ xử lý chuyện tiếp theo.
Đầu tiên là anh ta để Vân Hạ đi cùng xe với Hạnh An, sau đó lôi kéo Đình Vũ đến mức anh ta không thể cầm cự được nữa thì nhét anh ta lên xe, rồi đưa anh ta đến một bãi nghĩa trang rồi vứt lại ở đó.
Dám giở mấy cái trò bẩn thỉu đó thì đừng trách anh không khách khí.
Đình Vũ mặc dù lý trí rất tỉnh táo nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào, anh ta bị Minh Trí nhét vào xe và đạp xuống xe như một quả bóng, không thể phản kháng được.
Khu nghĩa trang này cách trung tâm thành phố gần ba mươi cây số, buổi đêm tối như thế này không có xe đi qua lại, cả người anh ta còn bị Minh Trí lột hết đồ, chỉ chừa lại cái quần xì che lại thứ cần che, cũng may thời tiết ở đây không có mùa đông, chứ không lạnh chết anh ta rồi.
Ở bên này thì hết sức vui vẻ, nhưng ở bên nhà hàng S thì lại không được như thế.
Tối đó, Tùng Anh và mấy người bạn đến nhà hàng mà Hạnh An đang làm để họp mặt. Ông không biết cô làm ở nhà hàng này, cũng may Minh Khang cho cô nghỉ một tuần, chứ không hai bố con có lẽ đã đụng nhau rồi, vì ông ngồi ở khu A của cô phụ trách luôn.
Đây đều là hội bạn chơi cờ của ông, những người đã qua cái thời chinh chiến thương trường, bây giờ chỉ ngồi với nhau đàm đạo chuyện cờ vua, cờ tướng thôi. Khoảng thời gian này ông bận rộn xử lý chuyện công ty thay cho Tùng Lâm, nên ít gặp mọi người hơn.
Không thể không công nhận, mấy năm trời, bây giờ quay lại quản lý công ty, số lượng công việc thì đúng là rất nhiều, nhưng cán bộ các phòng ban đều làm việc rất hiệu suất, ông phải khâm phục đứa con trai giỏi giang của mình. Chỉ trong vòng mấy năm mà có thể khiến tập đoàn thay toàn bộ máu mới, đã thế còn không gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng nào, bây giờ bộ máy của tập đoàn hoạt động hết sức hiệu quả.
Đang ngồi ăn, mấy ông ngồi bàn tán:
“Cách đây mấy bữa, nghe nói ở nhà hàng này, đầu bếp đánh nhau với khách hàng đấy.”
“Cái gì? Đầu bếp sao mà gan to thế?”
“Nghe nói là tranh dành nhau đàn ông, cô đầu bếp kia là tiểu tam, mà còn hung hãn dám đánh khách hàng mấy tát đó. Giới trẻ bây giờ loạn hết cả lên rồi.”
“Đạo đức đúng là kém, lại còn đi tranh giành nhay đàn ông, đến mức người ta tìm đến tận nơi làm việc, còn đánh người ta nữa chứ, thật là không hiểu nổi gia giáo cũng nhà đó ra sao nữa.”
“À, còn bị người ta quay video lại đó, tôi còn lưu lại đây này.”
Ông cụ đưa điện thoại ra, mở video lên cho mấy ông cùng xem. Tùng Anh vốn không biết chuyện này, nhưng khi nghe nói thì cũng tò mò, muốn xem thử người phụ nữ nào mà trơ trẽn đến như thế.
Khi ông nhìn thấy người ở trong video kia thì giật mình, đó không phải là Hạnh An con gái ông thì còn ai vào đó nữa chứ?
“Cô gái này là tiểu tam sao?” Ông không tin chỉ vào con gái của ông hỏi.
Cũng may con gái ông mấy năm nay không ở nhà, cho nên mấy người này không nhận ra, chứ không thì ông biết để mặt vào đâu chứ.
Mới hôm trước ông còn làm hoà với con gái, thế mà hôm nay lại nghe được tin tức trời đánh gì thế này. Ông còn nghĩ con gái của mình dù sống ở bên ngoài thì cũng không hư hỏng gì, trong lòng còn có chút tự hào, nhưng sao chuyện lại đến mức này.