Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 100
Sau khi Minh Trí rời đi thì anh đã gọi cho một vài nhà báo quen biết đến đó chụp lại, cho nên sáng sớm vừa rời giường là anh cầm điện thoại kiểm tra ngay, sau đó gửi cho Hạnh An và Vân Hạ.
Vân Hạ nhận không ra người trong tấm hình kia lại là người đàn ông tỏ ra giàu có khoe khoang trước mặt cô tối qua. Cô chạy qua phòng Hạnh An gọi cô dậy:
“Lại có chuyện gì nữa vậy?”
“Lão đàn ông tối qua, hôm nay đang nổi như cồn nè.”
“Gì vậy má, tao đang ngủ đấy.”
“Dậy được rồi, hôm qua mày cũng ngủ sớm lắm mà.”
“Để tao ngủ đến lúc tao tự tỉnh đi.”
“Dậy buôn chuyện đi, vụ này hót lắm.”
Cuối cùng Hạnh An cũng phải mở mắt ra, đi đánh răng rửa mặt để buôn chuyện với con hàng này. Tại sao trước đây cô lại mềm lòng để cho nó ở chung nhà với mình, để bây giờ bị hành hạ thế này chứ, lâu lâu mới được nghỉ ngơi một chút mà cũng không ngủ cho yên thân nữa.
Có lẽ cô sai rồi!
Nhưng khi nhìn đống đồ ăn sáng ở trên bàn, Hạnh An lại nghĩ có lẽ cô cũng không sai lắm đâu. Vân Hạ được một cái đó là dù đi làm ca sáng hay ca tối thì cô ấy vẫn dậy nấu ăn buổi sáng, đúng giờ là dậy, giờ giấc rất khoa học, không giống như con lợn nào đó đâu.
“Lúc nãy mày nói gì nhỉ?”
“Lão hôm qua tao đi gặp đó, bị người ta chụp hình khoả thân đăng lên báo, nhìn mà không nhận ra lão ta luôn á. Hôm qua nho nhã, học thức biết bao nhiêu thì bây giờ nhìn ghê tớm bấy nhiêu. Đây nè.”
Hạnh An nhận lấy điện thoại của Vân Hạ, vừa nhai bánh mì vừa xem.
“Oẹ! Tởm thật đấy. Lão Trí này cũng cao tay phết, còn chơi được mấy trò này.”
“Mà sao lúc tối mọi người lại ở đó vậy? Sao lão Trí lại hành anh ta thế?”
Vân Hạ cảm thấy, chuyện bốn người ở đó đã là một kỳ tích rồi, lại còn chơi anh ta một vố, vốn dĩ cũng không có cảm tình lắm với thằng cha đó, nhưng mà cũng không đến mức bị mấy người này đùa giỡn thế chứ, lại còn lên báo với cái tiêu đề và thân hình phát tởm thế này nữa. Nếu như về nhà anh ta méc lại với bố mẹ cô thì cô cũng không biết ăn nói thế nào, dù sao cũng toàn người quen biết.
“Mày nên cảm ơn vì tụi tao có mặt ở đó, nếu không, bây giờ có khi mày đang ở trong một khách sạn nào đó mà chưa biết là mình bị thịt đâu.”
“Cái gì?”
“Mày không tin đúng không? Lúc mày đi vào nhà vệ sinh, lão ta bỏ bột gì vào trong ly rượu của mày đấy, tao nhờ Trí qua xử đấy. Nhân lúc mày và lão ta không để ý, lão Trí tráo hai ly rượu, chứ không thì bây giờ mày chỉ có nước ngồi khóc thôi con ạ.”
“Vl, kịch tính thế à?”
“Chứ gì nữa, tao thấy còn kịch tính hơn phim hành động.”
“Chả trách lúc lão Trí qua đó, nói khùng nói điên gì mà trước cửa nhà hàng có vụ chém nhau lìa đầu, làm tao tin sái cổ, còn cố tình nhìn ra ngoài. Chắc là lúc đấy lão Trí tráo ly. Lần này may mà có bọn mày không thì tao toi đời thật rồi. Nhìn lão kia mặt mày cũng sáng sủa, không ngờ lại lòng lang dạ thú như vậy, đã thế nói chuyện mà tao ngứa gan cực kỳ luôn.”
“Nói sao?”
Lúc đó thấy hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, mà chủ yếu là thằng cha kia nói chuyện, còn Vân Hạ thì thỉnh thoảng nói một câu, cô còn tò mò con hàng này sao hôm nay lại ít nói như thế, hoá ra là bị người ta thể hiện trước, không có không gian để cho nó thể hiện nữa, nếu không thì cũng ba hoa chích choè lắm đây.
“Nói là đầu bếp thì được bao nhiêu tiền đâu, bằng lão tăng ca vài giờ, rồi kiểu ta đây là đi du học về, học cao hiểu rộng, con mịa nhà nó, thế mà còn làm ra được mấy cái trò đáng khinh đó. Tao mà gặp lại lão ta, tao giết lão ta mất.”
“Mày làm tao nợ lão Trí một ân nghĩa, sau này thì nhớ phối hợp mà trả đó, đừng để một mình tao trả là được.”
“Biết rồi, muốn chị đây lên núi đao xuống biển lửa gì cũng được.”
Còn ở một công ty đa quốc gia nào đó, sáng sớm đúng giờ đi làm, mọi người bắt đầu xì xào:
“Đọc báo sáng nay chưa? Trưởng phòng kinh doanh lên báo rồi đấy, nổi như cồn luôn, còn có màn khoe thân đi vào lịch sử đấy.”
“Cái gì? Trưởng phòng kinh doanh Đình Vũ à?”
“Chứ còn ai trồng khoai đất này nữa.”
“Đâu đâu? Tôi xem nào?”
“Ôi, chói mắt quá đi. Body này, chuẩn không cần chỉnh nha, nhưng mà anh ta chơi trò gì mà khoả thân thế?”
“Ơ, khu này giống khu nghĩa địa gần nhà tôi vậy?”
“Sao giống biến thái thế nhỉ?”
“Không phải là giống mà là biến thái chính hiệu đấy. Nhìn bình thường cũng không đến nỗi, lúc nào cũng quần áo chỉnh tề, nho nhã học thức, không ngờ lại đồi truỵ đến mức này. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
“Hôm nay anh ta chắc là không còn mặt mũi nào mà đi làm nữa nhỉ?”
“Ai biết được.”
“Để trưa đi ăn ghé qua phòng kinh doanh xem sao.”
“Nhớ rủ tôi đi cùng.”
Sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, đặc biệt là một công ty đa quốc gia như công ty này. Cho nên ban giám đốc đã tiến hành một cuộc họp bất thường vào đầu giờ sáng.