Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 102
“Ông còn hỏi tôi? Khách hàng ông kêu ăn chắc một trăm phần trăm, bắt tôi ngồi chờ cả tiếng đồng hồ, rồi bây giờ lại bảo không ký hợp đồng nữa, ông đừng nói là vì tôi muốn đi ký đơn hàng này rồi ông chơi tôi sau lưng nha?”
“Cậu ăn nói kiểu gì đó hả? Tôi có thể nhỏ nhen thế sao? Vì Thiên An tôi còn có thể chia cho cậu một nửa cổ phần mà tôi có, tôi có bị điên đâu mà làm mấy cái trò trẻ con đó hả?”
“Mong rằng lời ông nói là sự thật, cho dù ông có ăn vụng thì cũng chùi mép cho sạch cho tôi, đừng để tôi biết được ông ngáng chân tôi, nếu không thì hậu quả ông sẽ được nhận ngay thôi.”
“Cậu bị điên thật rồi.”
Nói xong ông ta tắt máy!
Thiên An là cả cơ ngơi, tuổi trẻ và tiền đồ của ông ta, ông ta là người mong muốn nó lớn mạnh nhất, để có thể trả lại cho Minh Khang cả vốn lẫn lời. Chính vì thế mà ông ta dù đau như cắt từng khúc ruột chia cho Quang Tuấn một nửa cổ phần cũng không muốn Thiên An phá sản, vậy mà bây giờ một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch lại chửi rủa ông ta không thương tiếc như thế.
Chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân đằng sau, bởi vì hai bên đã đạt được thoả thuận chung từ trước, hôm nay chỉ là ngày ấn định lên giấy tờ mà thôi, không ngờ lại bị quay xe ở phút chót, nhưng mà ông ta gọi cho bên khách hàng, dù gọi bao nhiêu cuộc, bên đó cũng từ chối nhận điện thoại, thậm chí là chặn luôn số của ông ta.
Đồ hách dịch!
Những món nợ này, ông ta thề sẽ trả lại cho bọn họ cả vốn lẫn lời, không thể nuốt nổi cục tức này được.
Một tuần sau đó cả Quang Tuấn và Trần Thế Sơn đều tiến hành điều tra, cuối cùng bọn họ cũng biết, người đứng sau giật dây là Tùng Lâm – tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phát. Cả hai người họ đều không biết cớ sự gì, họ đã đụng chạm gì đến Thiên Phát, mà lại để cho vị tổng giám đốc này ra mặt ngáng đường họ như thế.
Chính vì vậy, cả hai muốn hẹn gặp Tùng Lâm để nói chuyện cho ra lẽ.
Người như Tùng Lâm, vốn không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp, nhưng không ngờ vừa gọi để đặt lịch liền có ngay, đã thế lại trong ngày luôn nữa chứ.
Lúc hai người đến, Tùng Lâm đang tham gia một cuộc họp nên hai người được trợ lý đưa lên phòng khách để ngồi chờ. Nhìn không khí trong công ty này và Thiên An khác nhau một trời một vực, ai nấy đều làm việc hết sức hăng say, đó mới là đích đến của mọi ông chủ, để nhân viên tình nguyện cống hiến mà không cần nghĩ ngợi quá nhiều.
Thiên Phát đã cách Thiên An một đoạn đường mà bắn đại bác cũng chưa tới, họ đã vươn tầm thế giới, thực hiện các công trình ở nước ngoài từ lâu rồi, còn đây chỉ một đơn hàng đi ra biển lớn cũng bị chặn đường, đúng là hết sức nhọ luôn.
Không bao lâu sau, cuộc họp kết thúc, Tùng Lâm được trợ lý thông báo, cho nên anh đi thẳng đến phòng khách luôn.
Vừa vào, anh không vòng vo tam quốc mà đi ngay vào vấn đề:
“Không biết hai vị đích thân đến gặp tôi là có chuyện gì vậy?”
Tác phong làm việc, khí thế toả ra từ vị tổng giám đốc trẻ tuổi, tài ba này là thứ mà Quang Tuấn cảm thấy tự ti. Xét về độ tuổi thì cũng ngang ngửa nhau, nhưng trong khi anh ta còn bận đi cua gái, tham gia các buổi giao lưu truỵ lạc, thì người đàn ông đầy tham vọng này một mực dẫn dắt Thiên Phát đi hết ngọn núi này, đến vinh quang khác. Để cho bây giờ, khi đứng đối diện nhau, anh ta cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Thành công là minh chứng thiết thực nhất cho năng lực, sự cố gắng và may mắn. Về điểm này, Tùng Lâm và Quang Tuấn không thể đứng ngang hàng.
Quang Tuấn ra hiệu cho Trần Thế Sơn nói chuyện, ông ta cũng rất thẳng thắn nói:
“Cũng không vòng vo với cậu, chúng tôi gần đây có đơn hàng, nhưng bị huỷ ở phút chót, sau khi điều tra thì mới biết, cậu chính là người đằng sau của sự việc này, chúng tôi đến đây chỉ mong nhận được một lời giải thích.”
Thái độ của Tùng Lâm rất lạnh nhạt, anh hững hờ nói:
“Chuyện được một tuần rồi, mà hai người bây giờ mới điều tra ra, tốc độ làm việc chậm chạp quá, sao theo được thời đại đây?”
Anh nhìn hai người, một già một trẻ ở đây một lượt rồi nói:
“Đúng là tôi đã làm chuyện này.”
“Tại sao? Chúng tôi hình như chưa từng đắc tội với cậu bao giờ, nước sông không phạm nước giếng, vậy thì tại sao cậu lại muốn cắt đường sống của chúng tôi? Mặc dù chúng tôi không so được với Thiên Phát, nhưng không phải là người mà cậu muốn bắt nạt thì bắt nạt đâu.”
“Vậy ông tính làm gì tôi?”
“Tôi…..”
Bị hỏi ngược lại một câu, Trần Thế Sơn cứng họng, ông ta không ngờ tên nhóc vắt mũi chưa sạch này lại ngạo mạn như thế.
Cũng đúng thôi, người ta có năng lực, người ta có quyền ngạo mạn, đâu phải ai cũng có thể làm như vậy đâu.
Người đàn ông như Tùng Lâm, có thể nói là một chín một mười với Minh Khang, thậm chí còn nhỉnh hơn chứ không hề kém, vậy thì ngạo mạn một chút có sao đâu?
“Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân, nếu chúng tôi có chỗ nào đắc tội với anh, chúng tôi sẽ chân thành tạ lỗi.” Thấy Trần Thế Sơn bí, Quang Tuấn liền nói giải vây.