Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 104
Nhìn thấy cái đầu đang suy nghĩ lung tung của em gái, Tùng Lâm cóc một cái lên trán cô:
“Nghĩ bậy bạ gì đó?”
“Em đang nghĩ ông anh của em, sao hôm nay lại bày ra vẻ mặt nhõng nhẽo như thế này, bình thường nhìn trưởng thành lắm mà. Yêu đương vào khác bọt hẳn nhỉ?”
“Đó, biết ngay là em sẽ chọc mà. Lát nữa đi ăn với cô nhóc kia, em đừng chọc nó, con bé đó dễ ngại ngùng lắm.”
“Ôi trời, lại còn ‘con bé, cô nhóc’ mới chịu cơ, bình thường anh chỉ nói chuyện với em như thế thôi, bây giờ có bạn gái rồi, tự nhiên em thấy mình bị ra rìa đó. Tổn thương sâu sắc.”
Cô ôm hai tay trước ngực, diễn sâu cảnh bị ra rìa, rất tổn thương, khuôn mặt còn méo xệch, đang diễn vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng Tùng Lâm lại cười, em gái anh, anh rất muốn cô lúc nào cũng hồn nhiên ngây thơ như thế.
Trong đoạn video kia, anh có thể cảm nhận được, cô không hề mỏng manh, yếu đuối như lúc ở bên cạnh anh, đối mặt với người khác, ánh mắt, biểu cảm của cô rất khác, có thể nói là hờ hững, lạnh lùng.
“Lại còn kiểu đó nữa, em muốn chọc anh chứ gì?”
“Thôi, em còn phải chọc anh nữa à? Anh bận làm gì thì làm đi, em ngồi đây chờ Bảo Nhi một chút rồi đi ăn.”
“Ừ, chơi đi, anh còn mấy việc cần xử lý cho xong.”
Hạnh An ngồi trên sô pha, ngắm nhìn xung quanh, căn phòng này cô có đến một lần khoảng mấy năm trước, bây giờ mới trở lại, mọi thứ dường như vẫn không đổi, đơn giản, gọn gàng, không có một vật dụng thừa thãi nào. Màu sắc hết sức tối giản, chỉ có điều anh trai thích cây cảnh, nên cố ý trang trí mấy chậu cây kia, nhìn căn phòng trông có sức sống hơn. Phía sau lưng Tùng Lâm là một bức tường bằng kính, có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh thành phố, buổi tối đứng đó nhìn ra thì hẳn là đẹp lắm.
Lúc anh làm việc hay trao đổi với thư ký, trợ lý, vẻ mặt và thần thái nghiêm túc đến sợ, chẳng trách bọn họ lại làm việc chăm chỉ như thế. Lúc nãy cô đi ngang qua phòng thư ký, thấy ai nấy đều tập trung làm việc, không một động tác thừa nào.
Đúng là tác phong tư bản, không cho dân chúng hít thở một chút mà.
Thế mà những con người đó vẫn hăng say cống hiến nhỉ? Lạ đời thật!
Đây cũng là lý do mà cô cảm thấy bản thân không phù hợp với công việc văn phòng, lúc nào cũng chỉ biết cắm mặt vào máy tính, xử lý đống tài liệu này đến đống tài liệu khác, cuộc sống nhạt nhẽo và vô vị, khác hẳn với căn bếp sôi nổi của cô, đầy đủ màu sắc, gia vị, sống động hẳn ra.
Ngồi chơi một lúc, Hạnh An thấy chán nên đi ra bên ngoài dạo một vòng.
Cô đi lại quầy căn tin pha một ly nước trái cây để uống, ai ngờ đụng phải một người phụ nữ. Cô ta đứng đây nãy giờ, nhìn thấy cô bước ra từ văn phòng của Tùng Lâm, nên cô ta để ý cô rất kỹ.
Hạnh An cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ này đang nhìn cô, nhưng cô phớt lờ bỏ qua, cô đến quầy lấy một ít đu đủ và thơm rồi tự tay pha hai ly nước.
Ở quầy căn tin này không có người làm, chủ yếu là trợ lý sẽ làm những công việc này mỗi khi Tùng Lâm có khách đến. Nguyên liệu thì lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn, không thiếu thứ gì, nhưng Tùng Lâm lại rất ít khi uống mấy loại này, anh chủ yếu là uống cà phê cho tỉnh táo.
Nhưng mà Hạnh An đang rửa máy xay sinh tố, thì người phụ nữ kia ngang nhiên lấy ly nước rồi không khách khí uống một ngụm.
Hạnh An ngơ ngác đứng nhìn, người gì đâu mà bất lịch sự thế không biết.
“Này cô, cô không thấy ly nước này là tôi pha à? Sao cô lại bất lịch sự lấy đồ của người khác trong khi chưa xin phép vậy?”
“Chẳng phải là một ly nước thôi à? Có cần phải hét lên thế không? Đây là nơi không phải cô muốn la hét gì thì la hét đâu?” Cô ta uống thêm một ngụm nữa rồi nói.
Ơ, con hàng này, đã lấy nước của cô uống, còn bày ra cái nét dạy đời người khác nữa chứ, ở Thiên Phát này mà cũng có những nhân viên mất nết thế à?
“Cô ngay lập tức pha lại ly nước kia cho tôi?”
“Tôi không biết pha.”
Hạnh An nhìn kỹ lại con hàng trước mặt này.
Hình như lúc nãy cô nhìn thấy ả ta ở trong phòng thư ký, ăn mặc công sở nhưng chân váy lại khá ngắn, tô son điểm phấn lòe loẹt hết phần thiên hạ, đi làm mà như đang đi tiệc không bằng ấy.
Công việc thư ký biết là phải ăn mặc chỉn chu, trang điểm lên một chút, nhưng mà trang điểm kiểu này, thì chỉ có đi tán tổng giám đốc chứ làm việc nỗi gì.
“Không biết cũng phải làm, không có cái của trên trời rơi xuống, muốn uống là uống như vậy đâu, vô phép tắc thật sự.”
“Cô nói ai vô phép tắc?” Ả ta cau mày hỏi.
Nhưng mà Hạnh An đâu phải là người gan con chuột nhắt đâu, hơn nữa đây còn là nhà của cô nữa, chắc là cô sợ con ả này quá:
“Ngoài cô ra, không lẽ tôi nói mấy con ruồi con muỗi ở đây nữa à?”
“Cô….cô không biết tôi là ai đúng không?”
Cô hếch cằm lên rồi nói:
“Tôi đếch cần biết cô là ai, cô cho dù là em gái của tổng giám đốc cũng phải pha lại cho tôi ly nước này, nếu không thì không thể ra khỏi phòng này đâu.”