Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 109
“Muốn ăn gì?” Tùng Lâm vừa hỏi vừa nhìn vào gương chiếu hậu hỏi.
“Chị ăn chân gà nướng không? Ở gần trường đại học của em có một quán ăn ngon lắm?” Bảo Nhi vừa hỏi xong, ngay lập tức hối hận.
Người như Hạnh An sao có thể ăn mấy quán ăn lề đường như vậy chứ?
Nhưng mà ai ngờ Hạnh An lại đồng ý:
“Được đấy, đến đó đi.”
“….”
Vị tiểu thư này có phải hơi qua loa chuyện ăn uống rồi không?
Xe nhanh chóng đậu trước quán ăn lề đường mà Bảo Nhi nói, ba người cùng bước xuống chiếc xe BMW sang trọng, khiến mọi người đang ngồi ở quán cũng ngắm nhìn nhiều hơn một chút. Không ngờ cái quán ven đường thế này mà cũng có khách đi BMW đấy, mặt mũi chủ quán này cũng quá lớn rồi!
Mới đầu giờ thôi mà phía trong quán đã chật kín, ba người đành phải ngồi ở vỉa hè, vì bên cạnh là công viên nên không khí cũng không khó chịu lắm, mặc dù trên đường vào lúc này là giờ cao điểm, nên giao thông rất tấp nập.
Phục vụ đưa menu cho ba người gọi món, Hạnh An là người gọi, cô chọn chân gà nướng, tôm nướng, cá mú nướng giấy bạc và một dĩa mì xào hải sản, gọi nhiều thế không biết ăn có hết không, nhưng giờ cô đang đói mắt lắm.
Những quán ăn vỉa hè này, mặc dù mức độ dinh dưỡng và vệ sinh an toàn thực phẩm không được đảm bảo, nhưng được cái mùi vị thì trên cả tuyệt vời. Lúc còn là sinh viên Hạnh An cũng thỉnh thoảng đến những quán như thế này để ăn nhậu với đám Đăng Khôi và Vân Hạ.
Nhưng Tùng Lâm lại hơi e ngại!
Sợ Bảo Nhi nghĩ ngợi nên anh cũng tỏ ra bình thường.
Chẳng mấy chốc mà mấy món ăn được đưa lên, vừa thơm vừa nóng hổi, nhìn rất hấp dẫn.
Thấy hai cô gái ăn uống rất ngon lành, anh cũng không khách sáo. Mùi vị của món chân gà đúng là không tệ chút nào, rất hợp vị với anh.
Đồ ăn khá cay, Hạnh An vừa ăn vừa thút thít:
“Ôi….ngon quá đi!”
“Em còn nghĩ là chị sẽ không ăn những món thế này chứ?”
“Sao lại không ăn? Từ lúc học đại học, chị đã ra ngoài sống, mấy cái quán như thế này chị đến suốt.”
“Vậy à?” Bảo Nhi nghe cô nói như thế mới nhẹ lòng đi một chút.
Hai vị phật tổ này mà có mệnh hệ gì thì cô ấy bán mạng cũng không đền nổi đâu.
“Anh ăn vừa miệng không?” Hạnh An vừa nhai ngồm ngoàm vừa hỏi:
“Cũng được.”
“Lại còn bày đặt cũng được nữa, ngon là ngon, mà không ngon là không ngon, cũng được là sao chứ?”
“Ngon. Vừa lòng em chưa?”
“Rồi.”
Bảo Nhi nhìn hai anh em nhà tài phiệt đang ngồi ở quán vỉa hè, ăn mấy món ăn của chúng sinh, cảm giác không tin vào mắt mình, đặc biệt là cô ấy cảm thấy tình cảm giữa hai anh em nhà này rất thân thiết. Không phải trong mấy cuốn tiểu thuyết đều viết anh em sinh ra trong gia đình tài phiệt sẽ tranh dành, đấu đá để lấy quyền thừa kế à? Sao anh em nhà này khác nhau thế nhỉ?
Tùng Lâm ga lăng bóc một con tôm rồi đặt trong chén cho Bảo Nhi, sau đó lại bóc một con khác cho Hạnh An. Nhìn hai cô nhóc này ăn, anh có cảm giác mình có thể làm phụ huynh của hai đứa trẻ này chứ không phải là anh em đâu.
Khó lắm mới có cảm giác vui vẻ, dễ chịu như thế này, ăn một bữa ăn lề đường mà cũng ngon lành thật sự.
Ăn uống xong xuôi, Hạnh An nhân lúc hai người không để ý, đặt một chiếc taxi đi về nhà trước, lúc taxi đến nơi, cô để lại một câu:
“Em về nhà trước, anh đưa Nhi về cẩn thận nha.”
Rồi chuồn lên xe đi về. Cô không thể làm bóng đèn mãi được, phải để cho đôi chim bồ câu kia có không gian riêng tư chút chứ.
Ai ngờ vừa xuống taxi đã thấy Minh Khang đứng chờ sẵn ở đó.
Ôi, sao đến đây mà không nói gì cho cô biết vậy, lỡ mà cô đi chơi với trai về bị bắt gặp tại trận thì sao nhỉ?
Minh Khang thấy cô về, anh cúi đầu vào trong xe lấy ra một bó hoa rồi đi về hướng của cô.
“Ơ, anh đến từ bao giờ? Sao không gọi cho em?”
“Anh cũng vừa mới đến thôi. Em đi đâu về thế?”
“Đi ăn với anh trai và chị dâu tương lai. Anh ăn chưa?”
“Tặng em đấy. Anh ăn rồi, đi dạo một chút không?”
“Dịp gì mà tặng hoa thế?”
“Chả có dịp gì cả, thấy hoa đẹp nên mua tặng em thôi. Lên xe đi, anh đưa em đi dạo.”
“Vâng.”
Minh Khang đưa cô đến trung tâm thương mại, sau đó hai người đi lên rạp chiếu phim, đây là những chuyện mà các cặp đôi hẹn hò thường làm, anh cũng không muốn bỏ lỡ một điều gì cả.
Lúc quen Ngọc Hân, hai người chưa từng đến xem phim như thế này, Ngọc Hân chỉ thích đi đến những chỗ sang trọng ăn uống, hoặc đi nghỉ dưỡng ở những nơi nổi tiếng. Nên lúc đến đây, nhìn các cặp đôi tay nắm tay nhau, vui vẻ cười đùa, người thì ôm bỏng ngô, người lại cầm nước, nhìn họ như những cặp bồ câu đang trao yêu thương cho nhau vậy, cảm giác này mới chân thực.
Minh Khang nói cô ngồi ở ghế để anh đi mua vé, nhưng Hạnh An muốn đi chung, cô không nỡ để vị tổng giám đốc này đứng xếp hàng mua vé đâu.
Nhìn cặp đôi ở trước mặt đang ôm nhau thắm thiết, thỉnh thoảng người đàn ông quay sang đặt lên trán người phụ nữ một nụ hôn, hai người đỏ mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Hơi ngại nha!
Sau đó, bằng một động lực nào đó, Minh Khang nhích nhích dần sát đến bên cạnh Hạnh An, tay của hai người đang đặt thẳng xuống theo tự nhiên vô tình chạm nhau, Minh Khang không ngần ngại nắm lấy tay cô.