Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 118
“Rượu này được không?”
“Hơi nhạt nhoà.”
“….”
Người phụ nữ này có cần phải chê bai thẳng thừng vậy không, một chai rượu ở đây không ít tiền chút nào đâu, vậy mà vào miệng của cô lại nhạt nhoà.
“Rượu tây kiểu này tôi không thích lắm, tôi chỉ thích uống rượu gạo hoặc rượu nếp bình thường thôi.”
“Vậy để tôi đổi cho cô.”
“Thôi, uống tạm rượu này cũng được.”
“….”
Minh Trí rót rượu cho cô rồi hỏi:
“Thằng cha hôm trước có liên lạc với cô nữa không?”
“Không, cũng may hôm đó anh dạy cho hắn ta một bài học, chứ tôi cũng ngứa ngáy lắm, thật muốn tẩn cho hắn một trận, cũng may hôm đó anh ra tay. Ly này tôi mời anh, cảm ơn anh.”
“Tôi nhận, tôi dù không được tử tế lắm, nhưng tôi rất ghét mấy cái trò mất dạy đó. Đối với phụ nữ chỉ có thể là chiều chuộng, yêu thương, chứ không thể tính kế thế được, hắn ta nhận quả báo là đúng rồi.”
“….”
Cũng biết anh sống không tử tế lắm tức là còn có thuốc chữa!
Hai người cứ như thế mà uống hết chai này đến chai khác, cho đến lúc Vân Hạ đổ gục trên bàn, mà Minh Trí cũng không đi thẳng được nữa thì mới dừng lại.
Bây giờ trong bar rất đông đúc, là cao điểm của những cuộc chơi, nhưng hai người thì đã đổ gục rồi.
Minh Trí ngồi một chút cho tỉnh người rồi đỡ Vân Hạ đi sang khách sạn năm sao ở đối diện, tử tế thuê cho cô một căn phòng rồi dìu cô lên đó, ném trên giường.
Nhưng đúng lúc anh đặt cô lên giường này thì Vân Hạ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt đẹp không tỳ vết, đôi mày kiếm trông nam tính méo chịu được đang cách cô khoảng hai mươi centimet, nhìn như được khắc bởi những tay nghề chuyên nghiệp thật sự.
“Ơ, trai đẹp hạ phàm đấy à?”
“….”
Cô vừa nói vừa đưa hai tay lên vuốt hai má của Minh Trí, như đang vuốt thú cưng vậy.
Say rồi kiểu ăn nói xàm xí thế má!
Minh Trí cũng có men trong người, tuy không say như Vân Hạ nhưng cũng không tỉnh táo mấy nữa đâu, anh ta đã ngồi trong bar cả ngày nay rồi, sao mà tỉnh được.
Anh gỡ hai tay của con hàng say khướt này ra khỏi má anh, nhưng cô lại túm cổ áo anh, không cho anh đi.
“….”
“Định chuồn đấy à?”
“Cô say rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Bổn cung chấm ái khanh rồi đấy, cho dù bây giờ có là tề thiên đại thánh cũng không thoát được đâu.”
“….”
Thần cồn nhập chứ đâu phải thái hậu nhập vào đâu, còn bày đặt ‘bổn cung’ với ‘ái khanh’ mới ghê chứ!
Thú vị thật!
Nhưng mà có những thứ anh ta không thể chạm vào, đặc biệt là người quen, cô nhóc này là bạn thân của chị dâu, không phải là người mà anh ta làm bậy được. Nghĩ như thế nên anh ta cố gắng gỡ bàn tay đang túm chặt cổ áo của anh ta, nhưng cô nhóc này uống say vào lực rất mạnh.
Trong lúc anh ta đang cố gắng để gỡ, thì Vân Hạ nhổm người dậy, hôn Minh Trí một cái ‘chụt’ ở trên trán.
“….”
Bình thường thấy cũng ra dáng phụ nữ lắm mà, sao có chút men vào lại nông nổi, táo bạo thế chứ?
Nhưng mà nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô nhóc, làn da trắng trẻo, khuôn miệng chúm chím, Minh Trí có một chút ngơ ngẩn.
Không, chắc do anh ta cũng có men rượu trong người nên mới cảm thấy cô gái này đáng yêu, chứ bình thường mỏ hỗn lắm, không thể nào đáng yêu đâu.
Anh ta lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ vớ vẩn trong đầu.
“Ái khanh thị tẩm bổn cung cho tốt, bổn cung hài lòng thì sẽ chiều chuộng ái khanh hơn.”
“….”
Nhập vai sâu quá rồi!
Minh Trí đang đấu tranh tâm lý, có những thứ chỉ có thể ngắm thôi, không thể đụng, càng không thể ăn. Anh ta lắc đầu, cố gắng gỡ tay Vân Hạ, nhưng càng gỡ cô càng cầm chặt hơn.
Nếu không gỡ kịp thời anh sợ không kịp đâu!
Vân Hạ chờ một lúc mà không thấy trai đẹp làm gì mình, trong lòng có chút thất vọng, cô kéo cổ áo Minh Trí một cái, anh ta không chú ý nên bị kéo một cái, trượt chân nằm trên người cô, hai đôi môi cứ thế mà chạm nhau, cảm giác mềm mịn của đôi môi khiến anh ta không nỡ rời khỏi.
Vân Hạ thay vì túm lấy cổ áo, bây giờ hai tay của cô ôm lấy cổ của anh rồi gặm nhấm trên đôi môi anh.
Đúng vậy, đây không phải là hôn, mà chính là gặm nhấm.
Đã yêu đương bao giờ chưa mà hôn hít kiểu này trời?
Nhưng mà khoan, anh ta đang bị cưỡng hôn cơ mà, sao bây giờ? Anh ta đang đấu tranh vậy mà cô nhóc này lại còn châm dầu vào lửa, rồi ngày mai tỉnh dậy lại đòi chém đòi giết anh ta cho mà xem, cái miệng chết tiệt này không phải dạng vừa đâu.
Cuối cùng thì Vân Hạ cũng thành công châm lửa trên người Minh Trí, anh ta không thể thắng nổi lý trí nữa, tất cả mọi cơ quan trong cơ thể đều khinh thường lý trí kia, đứng lên tạo phản.
“Cô nhóc, em có biết bản thân mình đang làm gì không hả?”
“Đang đưa anh vào đời chứ còn làm gì nữa? Nào, lại đây để bổn cung chỉ dạy tận tình cho ái khanh.”
“….Ngày mai tỉnh lại đừng có hối hận nha?”
“Không đời nào, bổn cung là ai hả? Hối hận không có trong từ điển của bổn cung đâu.”
“….”
Minh Trí không còn một chút trăn trở nào nữa, anh ta cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại đó, mút mút đủ kiểu, bàn tay cũng bắt đầu di chuyển để trêu chọc con mồi.
Sau một màn dạo đầu, anh ta không thể kiểm soát được nữa, hai thân thể trần trụi bắt đầu hòa quyện vào nhau.
Nhưng khi đụng đến màn chắn còn nguyên vẹn của cô, trong lòng anh chửi thầm một câu ‘chết tiệt’, lần này anh ta tạo nghiệt thật rồi. Nhưng súng đã lên nòng, không thể khống chế được nữa.
Vân Hạ lần đầu trải qua cảm giác đau rát như thế này, cô nhắn mặt ú ớ mấy tiếng, cũng may Minh Trí là con cáo tình trường, cho nên anh ta nhanh chóng đưa cô vào cuộc chơi.
Sáng mai tỉnh dậy, mong cả hai cũng nhiệt tình như bây giờ!
Ở quán nhậu kia, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Bảo Nhi tiếp tục trăm phần trăm với Hạnh An, cứ một lon cụng ly hai lần là xong.
Hạnh An uống không phải là dạng vừa, nhưng cái kiểu uống tới tấp như thế này cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
Không, nói đúng là sốc!
Còn nữa, cô sợ nha!