Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 125
Thấy cô mở dây an toàn, Minh Khang nói:
“Đừng trốn tránh tôi nữa, tôi gọi hay nhắn tin thì em trả lời đi.”
“Được, tôi rảnh tôi sẽ trả lời.”
Ở một thành phố khác, hôm nay sẽ diễn ra hội nghị về ẩm thực, quy tụ hầu hết các doanh nghiệp liên quan đến ngành thực phẩm trong nước và quốc tế. Minh Khang là một trong những người có mặt mũi nhất ở hội nghị lần này, bởi vì có lãnh đạo nhà nước tới dự, cho nên hội nghị diễn ra trong không khí nghiêm túc.
Không chỉ doanh nhân, mà còn có sự xuất hiện của nghệ sĩ, người đại diện cho các sản phẩm thực phẩm cũng tới dự để không khí bớt khô khan hơn, cũng như có sự giao lưu giữa các ngành nghề.
Ngày đầu tiên diễn ra thuận buồm xuôi gió, chiều tối diễn ra một bữa tiệc thân mật, để tất cả mọi người cùng giao lưu với nhau, thắt chặt tình đoàn kết.
Minh Khang luôn là tiêu điểm của những bữa tiệc như thế này, anh đi đâu cũng được mọi người nghênh đón nhiệt tình, nhiều doanh nhân cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện, hợp tác với tập đoàn S.
Anh vừa mới nói chuyện với một tổng giám đốc chế biến thực phẩm đông lạnh xong, một người đàn ông trung tuổi và một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều bước đến.
“Rất hân hạnh được gặp tổng giám đốc Khang, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hùng Đức, tổng giám đốc của công ty chế biến thực phẩm T.”
“Chào ông, rất hân hạnh.”
“Giới thiệu với ông, đây là người đại diện bên tôi, diễn viên Thanh Ngọc, hiện nay đang là một trong những diễn viên rất nổi tiếng của showbiz.”
“Chào cô.”
Thái độ của Minh Khang không nóng, không lạnh, nhưng đủ lịch sự và tôn trọng người đối diện.
Anh chỉ nhìn liếc qua Thanh Ngọc, trong lòng kinh ngạc, người phụ nữ này, có mấy phần tương tự với Hạnh An, chỉ có điều cô ấy trang điểm cầu kỳ, tinh xảo để phù hợp với những bữa tiệc như thế này, nhưng Hạnh An thì rất hiếm khi thấy cô trang điểm.
Thân hình của người phụ nữ này cũng bóng bẩy hơn, chiếc váy cúp ngực bó sát táo bạo, khiến bầu ngực căng tròn của cô ta như ẩn như hiện, rất hút mắt người nhìn, nhưng có lẽ gu của anh hơi lạ, anh lại thích kiểu người phụ nữ hơi lép như Hạnh An hơn, nhìn kiểu trẻ trung, năng động, chứ không phải sexy quyến rũ như thế này.
“Chào anh, nghe danh tổng giám đốc Khang đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt.”
Hùng Đức nhân cơ hội nói:
“Gần đây nghe nói tập đoàn S đang mở rộng thị trường ra ngoài bắc này, chúng tôi cũng có rất nhiều sản phẩm tốt, đảm bảo chất lượng, mong muốn được hợp tác với tập đoàn S, cậu thấy sao?”
“Tôi rất sẵn sàng, chỉ cần là sản phẩm phù hợp, đảm bảo thì chúng tôi không có lý do gì không hợp tác được cả.”
“Tôi rất mong chờ lần hợp tác đầu tiên của chúng ta.”
Sản phẩm của công ty T hướng đến là các sản phẩm khô, đối tượng chủ yếu là những người có nhu cầu ăn chay, ăn thức ăn thô, không có nhiều chất béo, đúng lúc chuỗi nhà hàng của tập đoàn S cũng không thiếu những món ăn tương tự như thế, nếu như hợp tác đôi bên cùng có lợi thì anh cũng không việc gì phải từ chối.
“Người đẹp bên tôi muốn mời tổng giám đốc Khang một ly, chắc không thành vấn đề chứ?” Hùng Đức ra hiệu cho cô ấy.
Thanh Ngọc biết ý, liền lấy hai ly rượu ở khay phục vụ đi ngang qua, đưa cho anh một ly:
“Em mời anh một ly được chứ?”
Minh Khang gật đầu nhận lấy ly rượu từ tay cô ta, rồi hai người vui vẻ cụng ly.
Ở những bữa tiệc xã giao, điều như thế này là không thể tránh, hơn nữa anh cũng không phải là một người quá lạnh lùng, chuyện mời rượu nếu không có gì đặc biệt thì anh vẫn rất thoải mái.
Thanh Ngọc uống một hơi hết luôn ly rượu, Minh Khang cũng không thể không uống hết.
Thái độ của anh thân thiện như vậy, làm cô ta có chút vui vẻ trong lòng.
Cái kiểu người vừa đẹp trai nam tính, lại vừa giàu có quyền lực như Minh Khang bây giờ rất hiếm, chỉ cần kiếm được một người bạn trai như thế này thì cô ta cần gì phải diễn mấy bộ phim vớ vẩn làm gì nữa, cũng chẳng phải nhìn mặt mấy nhà đầu tư để làm việc.
Tuy nhiên, để ngồi lên được chiếc ghế ngôi sao hạng A, EQ của cô ta cũng không phải là dạng bình thường. Thấy thái độ không nóng không lạnh của Minh Khang, cô ta cũng không vội vàng.
“Mong rằng sau này có thời gian giao lưu nhiều hơn với anh. Em cũng thường xuyên đi đóng phim ở trong đó, một năm cùng lắm bắc tiến được vài tháng, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.”
“Cô khách sáo quá rồi.”
“Đây là số liên lạc của em, chúng ta thường xuyên giữ liên lạc nhé?” Thanh Ngọc đưa cho anh một chiếc card visit, trong đó có phương thức liên lạc của cô ấy. Bình thường thì sẽ liên lạc qua người đại diện, nhưng những bữa tiệc như thế này thì cô ta dùng số liên lạc cá nhân của cô ta.
Minh Khang chần chừ một chút nhưng sau đó cũng đưa tay lên nhận lấy. Thông thường khi như thế này thì anh sẽ đưa card visit của mình ra để trao đổi, nhưng anh lại đưa số liên lạc của trợ lý, bởi anh không muốn quá nhiều rắc rối, mà cũng không có thời gian để liên lạc đâu.
Sau khi nhận được những gì cần nhận, Hùng Đức và Thanh Ngọc nhanh chóng rời đi.
Bữa tiệc kết thúc, hầu hết tất cả mọi người đều ra ngoài sảnh đứng chờ thư ký lấy xe, Minh Khang cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì xe anh ở phía trong, nên lúc đi ra mất một chút thời gian, đúng lúc đó xe của Thanh Ngọc và Hùng Đức cũng chưa thấy, ba người gần như là người đứng đợi cuối cùng.
Minh Khang có chút vội vàng, anh muốn về sớm để gọi điện nói chuyện yêu đương với Hạnh An, nhưng chờ lâu như vậy, rất nóng lòng.
Không biết lúc đó ở đâu ra, mấy người mặt lạ hoắc đang chạy đến, không, nói đúng hơn là đuổi nhau, nhìn không khí cực kỳ căng thẳng. Hai người ngồi một xe máy đang cố tình rượt một xe khác, người đàn ông bị rượt đó đi chạy đến trước sảnh, dừng xe lại và chạy vào phía trong.
Nhưng tốc độ dù sao cũng không nhanh được bằng người ở phía sau, vì đã có người lái, nên gã đàn ông kia chỉ cần nhảy xuống khỏi xe là xong.
Gã bị rượt chạy vào phía Minh Khang đang đứng, nhưng khoảng cách hai gã đang rất gần, gã đuổi theo kia vung chiếc dao gọt hoa quả đang cầm trong tay lên, nhưng gã kia chạy nép phía sau người của Minh Khang.
Cả ba người đang đứng chờ xe nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng, giữa nơi công cộng thế này mà dám cầm dao đuổi nhau như thế này, luật pháp đâu có dung túng cho những kẻ này đâu.
Nhưng khi gã kia đến gần, anh mới hiểu tại sao, mùi rượu nồng nặc bay nhiễm vào không khí, hẳn là thần cồn nhập, nên không biết sợ là gì nữa, cứ chém giết được là chém giết thôi.
Ngày mai tỉnh dậy thấy mình ngồi sau song sắt mới giật mình!