Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 138
“Tiếp tục cho người điều tra đi. Hơn nữa, điều tra cả lịch trình của anh ấy càng tốt, tôi muốn tạo ra những cuộc gặp mặt bất ngờ.”
“Vâng.”
Minh Châu không tình nguyện lắm, nhưng vì miếng cơm, manh áo, đành phải gật đầu thôi, dù sao cũng là đi làm thuê mà.
Thanh Ngọc làm như kiểu muốn điều tra lịch trình của Minh Khang là có thể điều tra như kiểu những nghệ sĩ đàn em của cô ta vậy. Dễ thế thì ai cũng đi làm thư ký rồi!
Cũng may, Minh Châu có thể xử lý mấy chuyện này, đó cũng là lý do mà bản mặt cô ấy lúc nào cũng nhăn nhúm nhưng Thanh Ngọc vẫn không thể đuổi cô ấy được.
Hạnh An xuống xe đi lên nhà, cũng không nói không rằng gì cả, Minh Khang cũng không ép buộc cô, anh nghĩ cô có thái độ như vậy cũng hợp lý, không có người phụ nữ nào lại bình thường khi nhìn thấy hàng loạt hình ảnh của bạn trai và người phụ nữ khác trên mặt báo thế cả. Nhưng cô không phải là người không thể nói lý lẽ, anh sẽ cố gắng thuyết phục và tạo niềm tin cho cô nhiều hơn.
Ngày đầu tiên làm ca sáng kết thúc, Hạnh An đang đi thơ thẩn ra về thì Thiên Phúc chạy đến hù cô một cái. Trạng thái này anh ấy để ý cả mấy ngày nay cô đều như vậy rồi, nhưng làm ca chiều gần nửa đêm mới tan ca, anh ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
“Có tâm sự gì à?”
“À không.”
“Đi uống trà sữa không?” Thiên Phúc rủ cô.
Hạnh An lườm anh ấy một cái rồi nói:
“Thời nào rồi mà anh còn rủ đi uống trà sữa? Giờ này chỉ có uống bia mới hợp lý thôi, anh cổ hủ quá rồi đấy.”
Hai người dạo này khá thân thiết, thường xuyên giúp đỡ nhau trong bếp, cũng vì thế mà cách nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
“Chà, em tuổi gà hay gì mà gáy gớm thế? Nói xem đô mấy lon nào?”
“Đô hai lon nha.”
“Được đấy, đi thôi, anh đưa em đến quán ruột của anh, quán này khá ổn đấy.”
“OK.”
Hạnh An và Thiên Phúc đi hai người hai xe, Hạnh An đi theo phía sau, nhưng nhìn con đường này sao quen quen thế nhỉ?
Đến lúc Thiên Phúc dừng trước quán, cô mới ngạc nhiên hỏi:
“Đừng nói đây là quán ruột của anh nha?” Vừa nói cô vừa chỉ theo hướng quán ăn.
Quán kia không thể quen thuộc hơn với cô, bởi vì đó là quán của Đăng Khôi, chính cô cũng ăn dằm nằm dề ở quán này mấy tháng trời, không ngờ lại có duyên phận như vậy.
“Đúng thế, anh đến đây mấy lần rồi, phải nói đầu bếp ở đây nấu rất được, hợp khẩu vị với anh. Sao thế?” Thiên Phúc hỏi.
“À không, đây là quán của bạn em.”
Nghe Hạnh An nói thế, anh ấy rất ngạc nhiên:
“Thật à? Trùng hợp đến thế sao?”
“Vâng, trước đây em cũng đã làm ở đây một thời gian, nói chung lúc nào em thất nghiệp thì sẽ đến đây ăn bám.”
“Xem ra tình cảm của hai người cũng không tồi đâu nhỉ?”
“Tất nhiên. Em và cậu ấy học chung đại học, sau đó chơi thân với nhau. Ra trường thì cậu ấy mở cửa hàng này, còn em thì đi làm thuê.”
Hai người vừa đi vào vừa nói chuyện, giờ này trong quán chưa đông khách lắm, được hai bàn khách, đúng lúc Đăng Khôi đang bê thức ăn ra cho bàn kia, Hạnh An vẫy vẫy tay với cậu.
“Tan làm sớm thế?”
“Ừ.”
“Đang muốn tìm mày tâm sự, đúng lúc mày tìm đến luôn.”
“Đúng ý mày thế còn gì, đây là đồng nghiệp của tao, anh ấy rất thưởng thức quán ăn của mày nên đưa tao đến đây làm vài lon đấy.” Hạnh An chỉ vào Thiên Phúc đứng bên cạnh giới thiệu.
“Chào anh.” Đăng Khôi lịch sự bắt tay chào hỏi.
Cậu còn tưởng con hàng này đưa trai đến giới thiệu cho cậu nữa chứ, không ngờ lại là đồng nghiệp, đã thế lại còn khách quen của cậu nữa.
Chuyện của Minh Khang trước đó Đăng Khôi cũng biết, mà hai người đợt này bận rộn, chưa có thời gian để nói chuyện, cậu cũng muốn nói vài lời với con hàng này. Thấy hổ báo vậy chứ yêu đương thì ít kinh nghiệm, tâm hồn thì yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn, cho dù là hiểu lầm thì con nhóc này cũng có bóng ma tâm lý cho mà coi.
“Hai người ngồi đi, hôm nay muốn ăn món gì nào?”
Hạnh An không khách khí gọi lên mấy món, kèm theo một thùng bia.
Con nhóc này lại định chơi tất tay đấy à? Cậu trợn mắt với cô nhưng cô không quan tâm, ở đây cũng chẳng khác gì ở nhà cô cả, ái ngại làm gì?
Thiên Phúc bật cười nhìn cô nhóc trước mặt, đô hai lon mà làm như hai chục lon vậy, còn gọi hẳn một thùng bia nữa chứ. Định tắm luôn hay gì?
Nhưng anh không nói gì, để cho Đăng Khôi đi làm.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, nóng hổi vừa thổi vừa ăn, Hạnh An rất thích ăn mấy món ăn ở đây, đúng là món khoái khẩu với cô, đặc biệt là Đăng Khôi rất hiểu khẩu vị, sở thích của cô, cho nên tự động điều chỉnh cho cô, một đứa bạn chất lượng là đây chứ đâu nữa.
Đăng Khôi gắp một miếng sụn gà cho vào miệng, quả nhiên là không nơi đâu bằng được chỗ này cả, vị sụn gà hôm nay mùi vị lạ hơn.
“Ơ, sao hôm nay vị lạ thế nhỉ?”
“Anh thấy sao?”
“Rất ngon. Nhưng mà vị khác những lần trước anh ăn.”
“Là cậu ấy biết em thích ăn kiểu này, cậu ấy bỏ thêm một ít bột sả vào, cho nên mùi thơm khác hơn.”
“Ừm, anh cũng ngửi thấy một chút vị sả. Phải nói bạn của em là một tài năng đấy.”
“Tất nhiên rồi, em giỏi giang như vậy, bạn em sao có thể kém được.”
“….”
Hai người vừa nhâm nhi vừa uống, chẳng mấy chốc mà hết người hai lon, cứ tưởng Hạnh An sẽ say, ai ngờ mặt cô vẫn tỉnh như sáo vậy, chẳng có dấu hiệu nào say cả.
Khi Hạnh An mở lon thứ ba, Thiên Phúc vui vẻ hỏi:
“Không phải đô em hai lon à?”
“Bình thường thì đúng là thế, nhưng ở đây là địa bàn của em, không thể để anh chê cười được.”
“Haha…Khí phách thế cơ à?”
“Tất nhiên rồi, em là ai chứ?”
“Được thôi, uống đi nào.”
Cứ thế mà đến lon thứ tư, Thiên Phúc cũng bắt đầu có tí men trong người, ánh mắt anh ấy nhìn Hạnh An cũng đang có chiều hướng thay đổi. Cô nhóc này khác xa so với anh tưởng tượng ban đầu, không bon chen với đời, đố kỵ với người khác, làm việc đúng trách nhiệm của mình, còn ở bên ngoài thì rất tự do, thoải mái, hòa đồng, đặc biệt là tửu lượng không tồi chút nào.