Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 146
“Nhưng mà cô ta rất biết né camera, không dễ để phát hiện.”
“Không sao, sếp biết là được rồi, việc còn lại trăm sự vạn sự nhờ sếp.” Vân Hạ nói, kết hợp hai tay chắp trước ngực, trông thành tâm vãi đạn.
“….”
Ở trước cổng nhà hàng, xe của Minh Trí đã đậu sẵn, xa xa là quản lý đang đi cùng với Lan Anh theo hướng này. Quản lý cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe cuộc điện thoại rồi dẫn cô ta ra gặp phó tổng.
Thư ký của Minh Trí xuống xe, mở cửa mời cô ta lên xe ngồi rồi đạp ga lái đi.
“Phó tổng tìm tôi có chuyện gì không ạ?”
“Cứ đi rồi sẽ biết.”
Minh Trí vốn đang cáu bẳn trong người, đáng ra hôm nay anh ta được ở nhà ngủ nghỉ, chứ đâu phải đi làm như thế này, cũng tại con ả này khiến cho chị dâu phải nhập viện, cho nên anh ta mới phải đi làm thay cho Minh Khang. Gần sáng bị dựng đầu dậy, sau đó sáng sớm lại phải đi làm tới giờ, ai chịu cho nổi, cũng may Minh Khang ở bệnh viện nhưng vẫn xử lý công việc, anh ta cũng thoải mái hơn một chút.
Lan Anh có dự cảm chẳng lành, trong lòng cô ta rất lo lắng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra mình ổn. Chuyện hôm qua chỉ có mình cô ta biết, cô ta cũng đã né hết camera những đoạn có thể nhìn thấy rồi. Sáng nay đến nhà hàng, nghe nói Hạnh An bị ốm, xin nghỉ, cũng không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra, cô ta cứ nghĩ là êm xuôi rồi, ai ngờ bây giờ lại bị phó tổng tới tìm.
Xe một đường chạy thẳng đến bệnh viện, Lan Anh đi theo Minh Trí vào trong, lòng cô ta càng ngày càng thấy bất an.
Hai người đi một đường thẳng lên phòng bệnh VIP, gõ cửa và đi vào.
Ba người trong phòng đều hướng ánh mắt đến cửa, nhìn thấy Minh Trí thì không có gì ngạc nhiên, nhưng Lan Anh thì có.
Hạnh An hỏi:
“Lan Anh? Là chị sao?”
“À…cô…cô có sao không? Sao lại phải nằm viện?”
Hạnh An nhìn sang Minh Khang, thấy anh gật đầu, cô hỏi:
“Không phải chị là người biết rõ nhất vì sao tôi ở đây à?”
“Cô…cô nói gì tôi không hiểu?”
Vân Hạ không chịu nổi cái nết đáng ghét của con hàng này nữa, cô xắn tay áo lên, đi tới trước mặt Lan Anh, chỉ tay vào cô ta:
“Còn ngồi đó giả vờ giả vịt nữa hả? Có thích tôi cho cô biết như thế nào là hiểu không?”
Sau đó liếc mắt nhìn Minh Tùng, hơi chột dạ đành nhìn đi chỗ khác. Bữa giờ đã không gặp rồi, tự nhiên hôm nay lại đụng nhau là sao, cô ấy không thoải mái nha!
“Cô đừng có láo!” Dù lớn giọng như vậy nhưng đôi mắt của cô ta rất láo liên, làm sao có thể qua mặt được những con sói xám đã qua bao ải thương trường ở trong căn phòng này cơ chứ. Mấy trò vặt vãnh này vốn không đáng được để mắt tới đâu, nhưng nó lại suýt chút nữa lấy mạng của Hạnh An, cho nên phải xử lý ra trò.
“Cô phải cảm ơn trời phật vì Hạnh An vẫn bình yên vô sự, nếu không, mười cái mạng nhỏ của cô cũng không thể đền nổi đâu.”
“Làm như lá ngọc cành vàng không bằng ấy. Ngoài việc đi mồi chài, thả thính trai, thì cô ta cũng có gì nổi trội đâu?”
“Chị dâu, chị thiếu tiền tới mức phải đi mồi chài, thả thính trai à? Sao không nói em, em đưa tiền cho chị xài?” Minh Trí lấc cấc đút hai tay vào túi quần vừa đi đến bên giường Hạnh An vừa nói.
“Tôi cũng không biết là mình lại thiếu tiền như thế đấy.” Cô đáp lại anh ta.
Lan Anh trợn tròn mắt với cách xưng hô của hai người, phó tổng thế mà lại gọi Hạnh An là chị dâu?
Chuyện này là sao?
Nếu phó tổng gọi Hạnh An là chị dâu thì chẳng phải …Tự nhiên cô ta sợ hãi!
Chẳng trách lúc cô ta bước vào phòng bệnh này, đã thấy tổng giám đốc ngồi sẵn trên sô pha, nếu như không có một mối quan hệ nào đó, việc gì tổng giám đốc phải ở đây giờ này cơ chứ?
Trước đây cô ta vài lần nhìn thấy Hạnh An qua lại với phó tổng và cả tổng giám đốc, quan hệ của cô với bếp trưởng và quản lý cũng thân thiết không kém, cô ta vừa ghen tỵ vừa khinh thường với nét lả lơi này của cô.
Nhưng nếu như Hạnh An là chị dâu của phó tổng thì điều này coi như được giải thích rồi.
Những người đó được lệnh quan tâm cô, không phải sao? Dù sao đó cũng là nhà hàng của người ta mà.
Đúng lúc này, Cẩm Nhung tay xách nách mang hoa quả, bánh trái và cả đồ ăn đi vào.
“Hạnh An, cháu có sao không?”
Bà Nhung đặt đồ xuống bàn, chạy đến ôm chầm lấy cô trách móc.
Hạnh An phóng mắt đến Minh Khang và Minh Trí, không biết ai đã báo cho bà cô nằm viện, để bà chạy vào đây không biết nữa?
Thấy Minh Trí cúi đầu, không dám nhìn cô, thì ra là con hàng này, đợi cô khỏe lên sẽ xử đẹp anh ta một thể.
“Cháu không sao.”
“Bác nghe mà hết hồn, dạo này không liên lạc được với cháu, bác lo lắm đấy? Con nhỏ này, cháu không cần thằng con trai của bác, thì cũng liên quan gì tới bác đâu, chúng ta không phải là bạn bè sao?”
“…..”
Làm bạn với mẹ của người yêu, cái này không hợp lý lắm thì phải nhỉ?
“Mẹ, mẹ ngồi xuống chút đi.” Minh Khang nói.
Lan Anh há hốc mồm, người phụ nữ sang trọng, lịch thiệp này chính là mẫu hậu của tập đoàn S trong truyền thuyết sao?
Sao bọn họ đều thân thiết với Hạnh An như vậy?
Hình như cô ta làm một việc gì đó rất sai rồi.
Cẩm Nhung ngồi xuống ghế mà Minh Khang đưa đến, sau đó hướng mắt về phía Lan Anh:
“Người này là …?”
“Cháu…cháu chào phu nhân, cháu là đồng nghiệp của Hạnh An, tên là Lan Anh ạ.” Cô ta sợ hãi nói.
“Đồng nghiệp à?”
“Cũng là đồng nghiệp, nhưng mà nó lạ lắm đó mẹ.” Minh Trí mỉa mai nói. Sau đó anh ta đưa điện thoại của anh ta cho mẹ xem, một đoạn video ngắn được cắt từ camera, bà Nhung nhìn chằm chằm rồi sau đó ngước mắt lên nhìn Lan Anh, tuy nhiên ánh mắt lúc này không hề giống lúc nãy, mà rất lạnh lẽo.