Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 148
Nhìn con dâu và mẹ chồng tương lai nói chuyện, sao Vân Hạ lại có cảm giác như hai người bạn đang nói xấu một con nhỏ mà cả hai cùng ghét thế nhỉ. Ước gì cô ấy cũng có người mẹ chồng hờ như thế.
Vô tình, ánh mắt cô quét qua Minh Trí, thấy anh ta đang dọn thức ăn mẹ anh ta mang đến lúc nãy ra bàn, trong một giây phút nào đó, trong lòng cô ấy hoảng loạn thật sự, vì hình ảnh này hoàn toàn khác với hình ảnh một thiếu gia phóng khoáng mà cô ấy vẫn luôn nhận định về người đàn ông này.
“Hạ, mày lại giúp phó tổng một tay đi.” Hạnh An nhanh trí xúi.
“À…ok.”
Lúc Minh Khang trở lại thì đồ ăn cũng đã được bày biện xong xuôi, cả năm người cùng ngồi vào ăn cơm, từ sáng tới giờ chưa được ăn uống gì cho tử tế cả, nên Minh Trí mới gọi mẹ mang đồ ăn đến. Anh trai ở bệnh viện, dù có thể xử lý một ít công việc nhưng những việc khác thì vẫn là một mình anh ta xử lý, thời gian ăn trưa cũng hạn hẹp ăn uống qua loa, giờ nhìn thấy thức ăn ngon lành, thơm phức thế này, đàn giun trong bụng lại bắt đầu réo rắt lên rồi.
Hai chiếc ghế sô pha ở trong phòng, bà Nhung đẩy Hạnh An ngồi chung với Minh Khang, còn Vân Hạ ngồi chung với Minh Trí, còn bà ngồi tạm một chiếc ghế sắt bình thường được đặt bên cạnh giường bệnh kia.
Rồi liên lục gắp thức ăn cho Hạnh An và Vân Hạ.
Tính nết của Hạnh An tốt như thế, chắc chắn Vân Hạ là bạn thân của cô bé cũng sẽ không tệ, bởi người ta nói ‘vật họp theo loài’ còn gì.
Hạnh An và Minh Khang thì không có gì, nhưng Vân Hạ lại rất ngại ngùng. Nếu là trước đây thì không sao, nhưng sau chuyện tình một đêm kia, để mà ngồi với nhau như thế này thì rất khó khăn. Cô ấy có thể hiểu được ý của bà Nhung, nhưng mà thật sự rất khó.
Ghế sô pha của bệnh viện diện tích khiêm tốn, hai người ngồi như muốn dính sát nhau, dù đã có quần áo ngăn cách nhưng vẫn thấy cảm giác lạ lạ.
Không những Vân Hạ mà Minh Trí cũng có cảm xúc đặc biệt.
Vân Hạ bỏ một miếng thịt bò bà Nhung gắp vào miệng, đột nhiên cảm thấy bụng rất khó chịu, mới ăn được một chút mà muốn nôn tháo ra hết. Cô ấy nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nôn ọe một lúc.
Đi ra ngoài, bà Nhung hỏi:
“Cháu sao thế?”
“Không biết sao mà bụng cháu hơi khó chịu, có lẽ bệnh dạ dày tái phát.”
“Thế thì ăn uống cho đều đặn vào, giới trẻ thời nay ai cũng bị dạ dày cả, do ăn uống không đúng giờ đúng giấc mà ra đó. Bệnh này nói nặng thì cũng không nặng, nhưng cũng không nhẹ đâu, đừng có chủ quan cẩn thận nó bị biến chứng đấy.”
“Vâng.”
Nhưng mà ăn những món khác thì không sao, mà cứ bỏ miếng thịt bò vào miệng là cô ấy lại chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo sấp mặt. Hạnh An đi theo vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa rồi Hạnh An nhỏ giọng hỏi:
“Mày chắc là mày bị dạ dày mà không phải mang thai chứ?”
“Mày điên à? Làm sao có thể như thế?” Mặc dù ngoài miệng trương gân trương cổ lên cãi như vậy nhưng mà trong lòng cô ấy lại thấp thỏm hoảng sợ.
Chuyện ngày hôm đó, không dùng biện pháp an toàn, nhưng cô ấy đã ghé qua tiệm thuốc mua thuốc tránh thai cấp tốc uống rồi. Không thể nào mà có thai được!
Nhưng chính sự tự tin của cô ấy đã vả cho cô ấy một cái tát đau điếng.
Vì sau khi ba mẹ con nhà bà Nhung trở về nhà, Hạnh An lôi Vân Hạ đi sang khoa sản khám, cũng may đây là bệnh viện quốc tế, họ làm việc hai tư trên hai tư, đặc biệt là thái độ hết sức nhiệt tình, chứ không giống mấy bệnh viện công.
“Có sao không bác sĩ?”
“Không sao, nôn ọe là biểu hiện của chu kỳ đầu của thai kỳ. Cô đã có thai được sáu tuần tuổi rồi.”
“….”
Vân Hạ lườm Hạnh An một cái, con nhóc Hạnh An miệng đúng thối, nói cái mà trúng phóc luôn là sao trời.
Cầm kết quả trên tay, Vân Hạ không biết bây giờ nên làm như thế nào cả, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình làm mẹ, nói đúng hơn là cô chưa sẵn sàng làm mẹ dù đã hai mươi sáu tuổi. Cũng tại vì cô quá chủ quan, cứ nghĩ uống thuốc tránh thai rồi sẽ không có vấn đề gì, ăn chơi còn ra sản phẩm như thế này, giờ cũng chẳng biết phải làm sao nữa:
“Giờ tao phải làm sao?”
“….”
Mày ăn chơi ra sản phẩm rồi giờ về hỏi tao, tao biết hỏi ai đây?
“Tao rối quá, giờ suy nghĩ không thông được.” Vân Hạ vừa nói vừa đi đi lại lại.
Đây là chuyện quá sức bất ngờ, tâm trạng rối bời cũng là hợp lý thôi, chỉ có người ngoài cuộc mới minh mẫn phân tích vấn đề, nên cô ấy mới hỏi Hạnh An chứ.
Hạnh An không trả lời mà hỏi lại cô ấy:
“Mày có muốn giữ đứa bé không?”
“Tất nhiên, tao dù có bị điên đến mức nào cũng không tự tay giết chết con mình đâu, nghiệp lắm đấy. Nhưng mà giờ nuôi thì tao lại không tự tin là tao nuôi nổi nó không nữa.”
Cuộc sống bây giờ càng hiện đại, chi phí để nuôi lớn một đứa nhỏ cho bằng bạn bằng bè, không để chúng thua thiệt với người khác không phải là chuyện dễ dàng. Tuy cô ấy bây giờ có công việc, thu nhập ổn định nhưng cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Tuổi làm đầu bếp đối với phụ nữ rất có giới hạn, một khi đã sinh đẻ, sức khỏe xuống cấp, rồi thời gian chăm con nữa, bao nhiêu thứ như vậy Vân Hạ lăn tăn cũng đúng thôi.