Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 165
“Nếu đã xác định nghiêm túc với nhau rồi thì nói chuyện cho đàng hoàng. Hơn nữa, dẹp ngay mấy cái mối quan hệ dưa cải, dưa muối kia của chú đi.”
“Em có khi nào không đàng hoàng? Mấy cô ả kia em đã ngừng liên lạc từ lâu rồi.”
“Biết thế thì tốt. Làm cho hết việc trong sáng nay rồi chiều nghỉ.”
“….”
Xin nghỉ phép còn phải làm cho hết việc mới được nghỉ, đúng là tư bản độc ác, tư bản bóc lột!
Minh Khang vốn định chiều nay chạy qua bệnh viện sớm một chút để thăm mẹ Hạnh An, nhưng xem ra là không đi được rồi.
Từ bữa giờ, anh cũng chạy qua chạy lại thường xuyên, cũng nói mẹ anh thỉnh thoảng qua đó động viên bố con cô, nhưng anh có cảm giác như thế cũng chưa gần gũi lắm.
Đúng ba giờ chiều, trong khi Minh Khang vẫn tối mặt tối mũi với đống giấy tờ, văn kiện thì Minh Trí đã về nhà tắm rửa thơm tho, quần là áo lượt chọn một con xe nam tính ở trong gara rồi lái đi. Nếu là bình thường có lẽ anh sẽ đi con xe màu hồng cánh sen kia dạo một vòng thành phố, nhưng hôm nay dù sao cũng phải thể hiện vẻ nam tính, mạnh mẽ hơn một chút, để cho con gái của anh nhìn vào cũng yên tâm về người bố như anh hơn.
Đậu xe trước cửa nhà hàng không lâu thì Vân Hạ với vẻ mặt mệt mỏi đeo một chiếc balo quen thuộc đi ra. Anh cũng rất ga lăng, đi xuống xe mở cửa, che chắn cho cô ngồi vào trong xe, rồi vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái.
Anh đưa cho cô một chai nước và hỏi:
“Mệt lắm à?”
“Cảm ơn, đi làm cả ngày trời về chả lẽ không nên mệt à?”
“…. Vậy nghỉ ngơi chút đi. Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, kiếm chỗ nào đó ăn tạm là được rồi, tôi không kén ăn đâu.”
“Bây giờ em đang phải ăn để cho hai người đấy, sao lại tạm bợ vậy chứ? Thôi em cứ nhắm mắt nghỉ đi, tôi một chút nữa đến nơi tôi gọi em dậy.”
Vân Hạ cũng không khách sáo, vậy mà nhắm mắt ngủ luôn.
Từ lúc biết mình mang thai, cô có cảm giác lúc nào cũng buồn ngủ, ngồi cũng có thể ngủ, đứng cũng có thể ngủ, nhưng lại không thèm ăn gì đặc biệt.
Hạnh An có mua tặng cô một bộ sách dành cho phụ nữ mang thai, người ta cũng nói giai đoạn đầu thường có dấu hiệu buồn ngủ, thèm ăn, và đặc biệt là nôn nghén. Nhưng cô chỉ cảm thấy khá là buồn ngủ.
Trước đó Hạnh An cũng chăm sóc cô ấy hết sức, mua những thức ăn tốt cho bà bầu, sữa bầu, nhưng mà gần đây mẹ Hạnh An nằm viện, nên cô cũng chỉ dặn dò cô ấy ăn ngủ đầy đủ đúng giờ thôi, hầu hết cô đều ở bệnh viện.
Vân Hạ muốn đến thăm mẹ cô, nhưng bị cô cản lại nói ‘ Mày cứ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ cho khoẻ cả mẹ cả con là được rồi, đừng đến bệnh viện, mùi khử trùng, thuốc thang không tốt cho hai mẹ con mày đâu, bao giờ mẹ tao xuất viện rồi mày đến thăm sau cũng được.’
Dựa lưng vào ghế một chút, thế mà Vân Hạ lại ngủ được thật, Minh Trí đang định quay sang hỏi cô khi nào rảnh để anh đưa cô đi khám thai nhưng lại thấy cô ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng hạ lưng ghế xuống, để cô có thể nghỉ ngơi thoải mái nhất, đồng thời cũng giảm tốc độ xuống, không cản trở giấc ngủ của cô. Chính anh cũng không biết mình lại có thể quan tâm một người người phụ nữ như vậy, những người bạn gái trước đây của anh, chủ yếu là họ quan tâm, lấy lòng anh thôi, chứ ít khi anh phải động tay động chân chuyện gì.
Chắc là quả báo đến rồi!
Người phụ nữ cứng đầu này, ngủ xong nói phủi đít là phủi hẳn, có thai thậm chí còn chẳng muốn nói với anh, còn chả có hứng thú gì kết hôn với anh, cô đúng là điển hình cho vẻ bất cần đời, chỉ cần con!
Mà có lẽ chính điều này đã khiến anh phải để tâm tới cô nhiều hơn. Sự ép buộc của mẹ chỉ là một cái cớ chính đáng để anh gặp cô, quan tâm cô, chứ trong lòng anh cũng nóng lòng muốn chết rồi!
Chỉ là tự mình nói ra thì hơi mất giá!
Muốn vợ muốn con đến điên lên rồi mà còn bày đặt làm giá, anh xứng đáng được ế đấy anh Trí ạ!
Có lẽ đang đi trên đường, nên giấc ngủ của Vân Hạ không sâu như ở nhà, ngay khi xe dừng lại, cô liền tỉnh dậy.
“Ở đâu vậy?”
“Trung tâm thương mại S. Ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại này có một nhà hàng view đẹp lắm. Chúng ta lên thôi.”
Minh Trí nhanh tay nhanh chân mở cửa, đi vòng đằng trước mở cửa xe cho Vân Hạ, cô tiện miệng nói:
“Cảm ơn, xem ra phó tổng rất thường xuyên làm mấy động tác ga lăng này nhỉ?”
Dù cảm nhận được giọng nói chua loét của Vân Hạ, nhưng anh chỉ nhếch miệng cười, rồi hỏi lại:
“….Phụ nữ sinh ra không phải là để yêu thương sao?”
“Cũng đúng. Nhưng mà bố của con tôi, sau này có thể đừng nhiệt tình như vậy với phụ nữ không? Nhìn hơi gai mắt.”
“….”
Gì vậy trời! Anh ga lăng cũng ý kiến nữa!
Thôi được rồi, nể tình cô đang mang thai, anh không so đo đâu!
Chả trách người ta nói phụ nữ mang thai, thường nội tiết tố sẽ thay đổi, đồng thời tính nết cũng thay đổi theo!
Hai người nhanh chóng vào thang máy đi lên, để có thể lên đến tầng cao nhất của toà nhà, cần đi hai chặng thang máy, cũng may giờ này còn sớm, nên cũng ít người lên xuống, hai người cũng không cần chờ đợi quá lâu.
Lần đầu tiên Vân Hạ đi đến nhà hàng này, không thể không nói, đứng trên này có thể ngắm nhìn tất cả thành phố, không có xô bồ tấp nập, không có các toà nhà chắn ngang chắn dọc, không khí lại sạch hơn mấy phần, đúng là một nơi đáng đến một lần.
Có một lần nào đó, Vân Hạ lướt mạng xã hội, cô xem cách người ta phân biệt tô phở ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại S này và tô phở của cô Năm, cô Bảy ở lề đường. Cũng là nguyên liệu, mùi vị và số lượng chừng đó, thậm chí quán lề đường còn nhiều topping hơn, nhưng cũng chỉ mất khoảng năm mươi ngàn, trong khi ở trên cao này đến tận bảy trăm ngàn. Lúc đó cô cũng tò mò, cho nên đã đọc từ đầu đến cuối bài so sánh đó. Người viết đã nói rằng, lý do thật sự cho một tô phở bảy trăm ngàn, đó là tầm nhìn, vừa mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.