Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 166
Nếu như ở lề đường, chúng ta vừa ăn bát phở vừa ngắm nhìn không gian chật hẹp, xe cộ tấp nập qua lại, không khí môi trường ô nhiễm, ồn ào. Khác hẳn với việc ngồi ở một vị trí trên cao, nhìn con người, xe cộ lưu thông trên đường thu nhỏ lại bằng con kiến, hoặc con ong. Hơn hết là vị thế xã hội cũng có sự đối nghịch, đối với những người ăn hôm nay, lo ngày mai thì rất khó để có thể lên đây ngồi ăn một tô phở, mà đối tượng chúng ta thường xuyên gặp trên đó là những người đã đạt tới mức tự do tài chính, tức là họ không phải đắn đo nhiều đến chuyện tiền bạc nữa. Nói vậy thì cũng chỉ mang tính chất tương đối thôi, không có nghĩa là những người ngồi ở lề đường ăn không có ai giàu nổi, hoặc những người ngồi ở trên cao thưởng thức bát phở nhiều khi cũng chỉ là cắn răng làm màu, check-in khoe mẽ thôi. Nhưng hầu hết đó là số ít, còn số đông thì vẫn đúng!
Hơn nữa, đó còn là sự đối lập giữa các tầng lớp trong xã hội, giống như anh và cô vậy!
Nói chung, đứng trên này, cảm giác so với quán phở ở dưới lề đường đúng là một trời một vực, dù sao cũng phải cảm ơn bố của con cô, đã cho cô mở rộng tầm mắt một chút!
“Nghĩ gì mà trầm tư thế?”
“…À…không có gì.”
“Em chọn món đi.”
“Ở đây anh quen thì anh chọn đi, tôi không có sở thích nào đặc biệt cả.”
Minh Trí thấy cô không mấy mặn mà với việc ăn uống thì anh gọi tạm mấy món ăn tốt cho phụ nữ mang thai rồi phất tay cho phục vụ đi ra ngoài. Cách bố trí của nhà hàng này theo phong cách hiện đại, gam màu sáng, có khi tập trung, cũng có khu riêng tư, được ngăn cách bởi những tấm màn mỏng, hai người chọn một bàn ở khu riêng tư để nói chuyện cho tiện.
Thức ăn rất nhanh chóng được mang lên, có lẽ vì khách trong nhà hàng ở thời điểm này không nhiều, nên lên món cũng rất nhanh.
“Không biết em thích gì, nên tôi gọi đại mấy món đó.”
“Thế là được rồi.”
Vân Hạ cũng không khách khí, cô cầm chén lên, tập trung ăn, cái phong thái đúng chuẩn bạn thân của Hạnh An, ăn rất tự nhiên, như ở nhà vậy!
Hai người này chắc là tri kỉ thật rồi!
Giờ mà làm chị em dâu thì có hoà hợp được không nhỉ?
Ăn uống sắp xong, Vân Hạ mới nói:
“Hôm nay gặp anh là muốn thảo luận về chuyện đứa nhỏ. Tôi nghĩ cả anh và tôi đều có quyền và trách nhiệm với đứa bé. Thời gian gần đây tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều, nhưng tôi vẫn muốn trưng cầu ý kiến của anh.”
Minh Trí ngừng đũa lại, anh nhìn thẳng vào Vân Hạ đang ngồi đối diện với anh, ánh mắt của cô không nhìn thẳng vào anh, anh có thể nhìn ra cô không được tự tin cho lắm trong chính giọng nói và khí chất của cô.
Thời gian qua đâu phải mỗi cô suy nghĩ đâu, anh cũng nghĩ nhiều lắm đấy!
“Đó là con chúng ta, anh cũng rất mong chờ đứa nhỏ ra đời trong sự yêu thương của cả bố và mẹ. Quan điểm của anh vẫn như cũ, chúng ta kết hôn đi!” Lúc nói ra câu này, anh rất tự tin và dứt khoát, đây chính là suy nghĩ của anh, trước và nay chưa hề thay đổi.
Vân Hạ bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng hai tay của cô vẫn đang nắm chặt vào nhau, đặt trên đùi cô, có lẽ đang lo lắng.
“Anh không để ý đến gia cảnh, công việc, học vấn gì của tôi sao?”
“Tại sao anh phải để ý? Anh chỉ cần biết em chính là mẹ của con anh là được rồi. Hơn nữa, gia đình của em cũng đâu có phải tù tội, trộm cướp gì, công việc và học vấn của em lại càng không phải bàn, hồ sơ lí lịch của em anh đọc qua rồi, chẳng có gì để anh phải lăn tăn cả.”
Anh nói vậy rồi cô biết nói gì nữa!
“Chúng ta cũng không có tình cảm gì với nhau.”
“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, mỗi chúng ta cố gắng quan tâm nhau một chút là được.”
“Vậy bây giờ anh có đang ở trong mối quan hệ tình cảm nào không?”
“Không, anh đã cắt đứt với họ trước hôm nói chuyện với em rồi. Hơn nữa anh có thể hứa, trong thời gian chúng ta đang là người một nhà, anh sẽ không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài luồng cả.”
Chiến tích tình trường của anh khá hào hùng, cho nên anh hiểu những lăn tăn trong lòng cô. Nhưng mà anh cũng sống nguyên tắc lắm đấy, không khi nào một chân đạp hai thuyền đâu, phải kết thúc với người này rồi mới tiến tới với người khác, đừng có hiểu nhầm anh thành một người đàn ông khốn nạn thế chứ!
Mặt anh uy tín thế này mà cứ hiểu nhầm là sao nhỉ?
“Được, tôi tin anh lần này, tôi chấp nhận kết hôn với anh.”
“Thật sao?”
“Anh có thể không tin.”
“Không, anh tin chứ.”
Cuối cùng hai người cũng đi đến thống nhất, mà chuyện đầu tiên là cô không được xưng anh-tôi với anh nữa, nghe rất xa lạ.
Nghĩ nhiều như vậy chứ thực ra là Vân Hạ đang tự ti về bản thân mình, cô sợ mình sẽ không hoàn thành tốt phần trách nhiệm làm mẹ, cũng không đúng chuẩn con dâu hào môn mà người đời đặt ra.
Nhưng mà, vốn dĩ Minh Trí và mẹ anh đâu có quan tâm đến chuyện đó đâu, chỉ cần mẹ khoẻ, con khoẻ, thì hết thảy chẳng còn chuyện gì nữa.
Mọi việc thống nhất xong, coi như cô cũng trút bớt gánh nặng, giờ về ra mắt gia đình hai bên và chuẩn bị lễ cưới nữa là được. Dù hơi gấp nhưng mà Minh Trí nói anh sẽ lo hết phần này, cô chỉ cần ăn uống điều độ, mẹ khoẻ con khoẻ, đến bữa đi chụp ảnh cưới là được.
Tính ra đám cưới cũng nhàn!