Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 176
Và thế là, dưới sự ép buộc của bà Nhung, Vân Hạ cũng phải cầm lấy.
Cũng lâu lâu gia đình mới tề tụ đông đủ, nên ông Tùng Anh mời họ hàng ở lại ăn tối. Không giống như tình anh chị em sứt mẻ ở nhà Minh Khang, nhà Hạnh An lại rất đoàn kết cả nội lẫn ngoại, bên ngoại chủ yếu là người làm công chức, còn bên nội thì có máu kinh doanh, nói chung ngồi lại một chỗ rất hoà hợp.
Đang ăn uống vui vẻ, dì cả của Hạnh An hỏi:
“Hạnh An thì xem như thiếu một lễ cưới nữa là xong, còn Tùng Lâm thì sao? Định khi nào cưới vợ để bọn dì còn chuẩn bị nữa nề?”
“Đợi công việc của Hạnh An xong rồi sẽ đến lượt con nha.” Tùng Lâm vui vẻ trả lời.
Hôm nay Bảo Nhi cũng đến, nhưng cô nhóc đến với tư cách là bạn của Hạnh An, đến để phụ cô, ngoài bố mẹ và em gái ra thì không ai biết cô nhóc là bạn gái của anh cả, cho nên xong lễ là cô nhóc cũng chuồn về luôn, ở lại sợ bị lộ mất, bởi ánh mắt của Tùng Lâm nhìn cô trang điểm và mặc áo dài để bê lễ kia thật là lộ liễu, không thoát khỏi ánh mắt để ý của mọi người.
Tùng Lâm và Hạnh An rất muốn cô ở lại chơi, nhưng Đăng Khôi cũng về rồi, cô nhóc cũng theo về luôn!
“Thật không đấy, chú thấy cháu lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, thời gian yêu đương đâu ra? Có tuổi rồi đấy, lấy vợ sinh con đi cho bố mẹ mừng.” Chú anh nói.
“Vâng ạ.”
Cô họ của Hạnh An ngồi bên cạnh cô vui vẻ nói:
“Như Hạnh An nhà ta, vừa xinh đẹp giỏi giang, lại rất có mắt nhìn chồng nha. Không yêu đương thì thôi, yêu một cái là phải yêu cỡ tổng giám đốc tập đoàn S mới chịu, thế mà không chia sẻ gì với mọi người cả, đến hôm nay chúng ta mới biết đấy.”
“Cháu sợ nói trước bước không qua ấy.”
“Haha….con nhóc này…chỉ được cái nói đúng!”
Chuyện mẹ con cô thường xuyên cãi nhau anh em họ hàng không hề biết, ngày lễ tết họ đến chơi đều thấy cô ở nhà, nên cũng không nghi ngờ gì, ngày thường nếu có việc tới thì bố mẹ cô luôn nói cô đi học, đi sinh hoạt câu lạc bộ ở trường, cho nên không ai biết.
Bây giờ bà Đỗ Quyên mất trí nhớ, lại cưng cô lên đến tận trời, mọi người nhìn vào chỉ có ánh mắt ngưỡng mộ. Hơn nữa từ nhỏ, cô lúc nào cũng có thành tích rất tốt, là con nhà người ta trong mắt mọi người, nên đi đâu cũng được yêu quý.
“Lấy chồng xong phải sống vui vẻ hạnh phúc đấy, thằng nhóc kia nếu làm điều gì không phải với cháu, chỉ cần một cuộc điện thoại, đám cô dì chú bác chúng ta sẽ vây nó lại, tẩn cho nó một trận ra trò.”
“Đúng, đúng, không thể để cháu mình bị thiệt được.”
Nghe mấy người họ hàng nói chuyện, Hạnh An chỉ có cười và cười, cô gật gù trả lời:
“Vâng vâng, mọi người thấy cháu gọi thì phải chuẩn bị sẵn sàng đó.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nào, chúng ta cạn ly, chúc mừng đứa cháu gái trăm năm hạnh phúc nào!”
“Một…hai….ba….zô!”
Tối đó người nào cũng say ngất ngây con gà tây, cuối cùng Tùng Lâm phải gọi điện cho tài xế đến đưa từng người về nhà, bữa tiệc mãi đến khuya mới chịu tàn.
Lễ cưới đã được ấn định vào hai tuần tới, phải cưới gấp vì Vân Hạ bụng cũng khá lớn rồi, mà bên này theo ý của ông Tùng Anh cũng muốn Hạnh An lấy chồng sớm một chút, thế là đám cưới của hai anh em diễn ra trong vòng một ngày.
Trong hai tuần này, việc của hai cặp chính là chụp hình cưới, mua nhẫn, còn nữa đã có bên tổ chức sự kiện lo.
Nhưng mà, bên đài truyền hình của thành phố cũng liên hệ nhà hàng S để quay hình, bên họ mong muốn sẽ có một đầu bếp chính sẽ tham gia quay hình cùng với nam diễn viên hạng A Minh Phú bên họ đã đặt lịch mời trước đó. Nói về đầu bếp chính thì nhà hàng S không thiếu, nhưng ngặt nỗi bên chương trình lại đề nghị đầu bếp là nữ, để có sự cân bằng, tương tác nam-nữ cũng dễ dàng hơn.
Nhà hàng này được mấy đầu bếp nữ, nhưng Vân Hạ đang mang thai, chắc chắn Minh Trí loại ngay từ vòng gửi xe, còn một người nữa thì cũng có việc gia đình không thể sắp xếp trong thời gian đó được.
Giờ chỉ còn Hạnh An!
“Thôi, quay hình có một buổi mà, mình tranh thủ chụp ảnh cưới trong hai ba ngày gì đó, rồi về lại thành phố em quay chương trình, chắc là kịp thôi.”
“Như vậy sẽ mệt lắm.”
“Không sao, em cũng muốn lên tivi một lần xem sao.”
“Haiza…sau này còn nhiều cơ hội mà.”
“Nhưng dù sao cũng không thể từ chối người ta được, sau này biết đâu còn nhờ vả người ta nữa, mình mà chảnh quá lại mất hay. Em không sao đâu, thật đấy!”
“Hết cách với em!”
“Thế là anh đồng ý rồi nha, chốt vậy đi.”
“….”
Minh Trí và Vân Hạ ngồi cạnh cũng bị cặp vợ chồng này nhét cho một đống thức ăn cho chó, một người hát, một người phụ hoạ. Thế mà ban đầu thì cương quyết lắm, gì mà ‘vợ anh sẽ không đi đâu’, ‘anh không duyệt là được rồi’, giờ thì sao chứ? Chẳng phải người ta còn chưa kịp làm nũng gì đã mềm lòng luôn rồi!
Bây giờ, hai cặp vợ chồng sắp cưới này đang đi chụp ảnh cưới ở một phố cổ nổi tiếng, vì cưới cùng ngày nên cả bốn người thống nhất chụp ảnh chung. Tất nhiên sẽ có những nét đặc biệt hơn, ví dụ như Hạnh An muốn chụp một bộ sưu tập kiểu ‘con hàng bói lởm và anh tổng mê tín’ và một kiểu ‘gia đình mỏ hỗn. Trong khi Vân Hạ lại muốn chụp một kiểu ‘vợ chồng bình đẳng trong gian bếp’ và ‘ông chồng nô lệ’.
Tất nhiên là Minh Khang và Minh Trí chỉ có làm theo, chứ không được phản kháng!
Bởi vì lúc ra đi, bà Nhung đã dặn rồi, chỉ cần phản kháng thì đừng trở về nhà nữa!