[ĐN] Khi Tác Giả Là Nữ Phụ - Chương 4
Sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ xấu số đâu vào đó xong tôi mới lững thững cầm cặp sách ra về.
Tôi phớt lờ mọi lời bàn tán cùng những ánh mắt nghi hoặc, bài xích của đám “đồng đội tốt” kia mà chậm rãi rảo bước như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi đoán sẽ nhanh thôi, chuyện này sẽ bị truyền đi với tốc độ chóng mặt bởi hiện tại mới là năm 2002 khi tình yêu đồng giới vẫn là điều cấm.
Ài, bé đẹp Takeshi à, chị xin lỗi vì khiến em bị người ta nhìn bằng ánh mắt như vậy nhưng chị thật sự hết cách rồi. Thà chúng ta bị nhìn ngó xăm xoi xỉa xói một chút còn hơn cái kết cục bi thảm làm người thực vật em ạ. Vả lại với sự xinh đẹp của em thì người ta sẽ chấp nhận tha thứ và quên đi nhanh thôi.
Nếu như nữ chính Hajima Nanami có vẻ đẹp dịu dàng trong sáng nhưng không kém phần kiên cường như đoá hoa sen thì cô nàng Suzuki Takeshi này chính là một đóa hồng xinh đẹp rực rỡ dưới ánh nắng.
Nguyên chủ có mái tóc nâu sẫm bồng bềnh cùng đôi mắt đen láy xinh đẹp, thân thể 12 tuổi tuy vẫn trong giai đoạn phát dục nhưng cũng đã lộ rõ vẻ thướt tha yêu kiều của một thiếu nữ mới lớn. Tóm lại chính là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp, thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ làm khuynh đảo trái tim của không biết bao nhiêu thiếu niên trai tráng.
Nhưng mà thật đáng tiếc khi nụ hoa xinh đẹp này chưa kịp nở đã tàn. Vậy mới nói nữ phụ có tốt, có đẹp đẽ đến đâu thì cũng không tránh được cái số mệnh làm đá lót đường cho nữ chính.
Haizzz… Đến là tội nghiệp. Chung quy lại tất cả mọi việc đều do tác giả đứng sau cả thảy mọi sự máu chó ở đây. Thật cmn khốn nạn!
Tôi vừa đi chậm ra cổng trường vừa hồi tưởng lại con đường về nhà của nguyên chủ mà cảm giác bộ não có chút đau khi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
– Suzuki Takeshi! Cậu đứng lại đó cho tôi!
Á đù mí mắt tôi đang giật giật này. Có điềm chắc luôn! Nhưng mà điềm báo này đến muộn quá, xảy ra rồi mới báo thì báo làm cái mẹ gì? Chất lượng phục vụ quá kém đánh giá 1 sao!
Hít một hơi thật sâu rồi làm như không có gì xảy ra, tôi từ tốn quay người lại nhìn thấy kẻ tới chính là những người tôi không muốn thấy nhất mà trong lòng cảm giác chết nhiều chút.
Ừ đúng rồi đấy, người đấy chính là nữ chính xinh đẹp èn những hộ vệ ưu tú xuất cmn sắc mang tên nam chính hoặc nam phụ gì gì đó vì còn tùy thuộc vào tác giả bộ này chơi hệ NP hay 1v1.
– Suzuki Takeshi, cậu chính là người đã đánh Nanami- san có đúng không?
Cậu trai dáng người cao lớn có gương mặt góc cạnh, mái tóc vàng cạo hai bên buộc lại sau đầu thành chỏm để lộ hình xăm rồng là người vừa lên tiếng đang nhìn tôi đầy tức giận. Bên cạnh cậu ta là anh chàng khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, đôi mắt tím trùng với màu tóc có vẻ trầm tĩnh hơn khi chỉ nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
Hay chưa, một phát gặp ngay song long của Touman là Ryuguji Ken và Mitsuya Takashi. Thật đúng là “may” rớt nước mắt.
– Draken, Mitsuya… không có đâu. Chúng ta về thôi.
Nữ chính mặt hơi tái dùng bàn tay nhỏ cố kéo hai vị ôn thần kia đi mà không dám liếc tôi lấy một lần.
– Nanami! Không cần sợ con nhỏ đó. Cứ yên tâm hôm nay tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu.
– Không… Nhưng…
Hajima Nanami nhìn Draken đầy cảm động khi thấy cậu ta đứng ra bảo vệ cô nàng nhưng liếc thấy tôi đứng cạnh đó thì rối rắm không nói thành câu.
Tôi lén thở phào một hơi khi hai bạn trẻ kia không nhìn tôi nữa mà đều tập trung vào nữ chính. Má, cứ tưởng cách của tôi không dùng được hoá ra là chưa đủ liều. Nếu đã vậy thì tôi cũng chả ngại quạt gió thêm củi đâu.
– Đây chính là lí do cậu từ chối tôi sao Nanami? – Tôi tiến lại đứng trước mặt nữ chính khẽ nói.
– Không phải thế! Suzuki – san, tớ không có…
Hajima Nanami lắc đầu muốn lên tiếng nhưng bị tôi chặn lại ngay.
– Cậu không cần phải giải thích đâu. Tôi hiểu…
Tôi cười chua chát nhìn nữ chính chằm chằm giống hệt một kẻ tỏ tình nhưng bị từ chối. À mà tôi cũng là đi tỏ tình rồi bị từ chối thật dù cho đó chỉ là diễn thôi nhưng người ta cũng ấp ủ cảm xúc các thứ rồi mới làm chứ có phải không đâu.
– Hajima, chuyện này là sao?
Mitsuya im lặng nãy giờ tới lúc này mới nghi hoặc lên tiếng nhìn hai đứa con gái bên cạnh đang liếc nhau đầy ẩn ý.
– Mitsuya à c-chuyện này….
– Nhưng tôi không cam lòng bởi tôi cũng có thể ra mặt bảo vệ cậu được mà. Tại sao cậu lại chọn bọn họ mà không chọn tôi? – Tôi ra sức chặn lời của mọi người để tiếp tục phần diễn của mình mà không bị gián đoạn làm đứt mạch cảm xúc.
Rất xin lỗi bạn trẻ nữ chính khi cắt lời bạn trẻ tới tận hai lần nhưng tôi không thể để bạn phun ra thêm mấy lời không có lợi cho tôi được. Một từ cũng không!
Tôi ngẩng cao đầu đón nhận ánh nhìn nghi hoặc của tất cả mọi người, tiếp tục nhập vai một kẻ đang “phát điên” vì bị từ chối.
– Rõ ràng cùng là con người mà sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Bọn họ có gì hơn tôi chứ hả?
– Ngực không lớn bằng tôi! Mông cũng không mềm bằng tôi mà tại sao cậu lại từ chối tôi?
– Mẹ kiếp! Mày bỏ tay ra ngay!
– Cậu!
Draken mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ còn cậu trai trẻ Mitsuya chỉ kêu lên một chữ rồi im lặng đỏ mặt trừng mắt nhìn tôi.
Tôi làm ngơ lời xì xầm của mọi người cùng hai ánh mắt tức giận xấu hổ chỉ muốn đập tôi toè mỏ của hai bạn trẻ nào đó mà bóp thêm một cái mới chậm rãi buông tay.
Tôi biết sẽ có nhiều người ngưỡng mộ sùng bái tôi nên tôi cho phép mấy người sùng bái tôi đấy.
Bởi vì làm gì có ai giữa thanh thiên bạch nhật ngay giữa sân trường giờ tan học dám một tay sờ ngực bạn trẻ bảo mẫu Draken, một tay bóp mông Mít mama như tôi đâu chứ. Khẳng định là chưa có ai làm được luôn.
Nói thật chứ mồm tôi chê giả thế thôi chứ công bằng mà nói thì xúc cảm đó thật sự không tồi nếu không muốn nói là nó phê như chơi cần.
Cái cảm giác một tay thì co dãn đàn hồi, một tay thì mềm mại căng mẩy khiến tôi chỉ muốn bóp thêm nữa thôi nhưng thôi, thân là một bà chị già 20 tuổi tôi không thể làm hại các mầm non tương lai được.
– Dù hai người này đều không bằng tôi nhưng tôi sẽ tôn trọng quyết định của em. Từ nay về sau chúng ta cứ tránh xa nhau ra nhé, có ba người thì không có tôi, có tôi thì không có ba người. Tạm biệt.
Tôi làm như việc mình vừa sờ mó hai bạn trẻ kia chỉ giống như hành động vỗ vai bình thường mà lạnh mặt quay đi, không chút nào để ý tới những khuôn mặt vừa đỏ lại đen của nữ chính cùng hai người bên cạnh.
Gì chứ bài chuồn là tôi giỏi nhất. Chọc chó xong không chạy thì có mà nó cắn cho lẹm đuýt nhá.
Sau vụ này chắc nhóm nữ chính sẽ tránh tôi như tránh tà cho mà xem. Ôi thật sự tôi khâm phục cái IQ của tôi quá cơ ahihi.