Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 4
Vào một buổi chiều, bầu trời không gợn mây. Đường phố mang màu xám của ngày đông lạnh buốt nhưng không vì thế mà giảm đi sự nhộn nhịp, sầm uất vốn có.
“Anh ta thể hiện tình cảm của mình đến mức này rồi, cậu còn không rung động sao? Trái tim cậu làm bằng sắt à?” Cô đồng nghiệp của Diễm nói khi thấy Khánh lại đứng đợi trước cổng.
“Mình không có thời gian yêu đương, cậu cũng biết mà. Mình phải làm việc.” Diễm nói, mắt hướng ra cổng.
“Làm việc, suốt ngày cứ làm việc, cậu làm việc cho đến chết luôn đi. Tuổi trẻ chỉ có một lần, cậu nên cho bản thân mình một cơ hội để yêu. Cậu xem anh chàng đó vừa thanh lịch vừa bảnh trai lại si tình cậu như vậy, nếu anh ấy chọn mình mình sẽ vứt bỏ tất cả đi cùng anh ấy.”
“Cậu đừng phô trương như thế chứ.”
“Mình nói thật đó. Mà sao cậu lại không muốn yêu, cậu sợ chia tay à?”
Diễm im lặng. Yêu rồi chia tay là chuyện thường tình trong nhân gian. Cô không sợ chia tay, cô chỉ sợ người đàn ông mà cô tin tưởng, trao trọn yêu thương sẽ phản bội, lừa gạt mình.
Không biết có phải do những lời nói của cô bạn tác động tới Diễm hay không mà cô đã nhận hoa từ Khánh, đã thôi lạnh nhạt và còn mỉm cười với hắn. Nhưng cô vẫn từ chối vào ngồi trong chiếc xe sang trọng ấy. Cô bảo mình không quen rồi sau đó bắt xe buýt về phòng trọ. Dù sao đi nữa thì đây cũng là sự khởi đầu tốt trên con đường tiến đến trái tim mỹ nhân của chàng thanh niên hai mặt.
Diễm cắm hoa vào trong bình, thỉnh thoảng lại cười vu vơ. Lẽ nào mình đã thích anh ấy? Cô nghĩ thầm và đưa tay ôm lấy khuôn mặt ửng hồng của mình. Cô chưa yêu lần nào, vì vậy có thể nói Khánh là mối tình đầu của cô, chỉ tiếc là cô đặt tình yêu lầm chỗ.
Chiều hôm sau, Khánh đổi gu ăn mặc giản dị, đi xe mô tô đến chờ Diễm như mọi ngày.
Diễm lấy làm lạ bèn hỏi: “Sao anh lại đi mô tô?”
“Vì em từng nói ngồi xe hơi không quen nên anh chuyển sang mô tô với lại anh cũng không muốn phô trương bản thân mình giàu có. Như vậy sẽ khiến em áp lực.” Khánh cất giọng tử tế.
Chỉ với một câu nói đã đánh tan mọi điều hoài nghi, lo lắng trong Diễm và cô tin Khánh thật lòng với mình.
“Chúng ta đi ăn gì đó đi, quán bình dân cũng được.”
Khánh đề nghị rồi chở Diễm đến một quán mì ven đường. Hắn bằng mặt chứ không bằng lòng nhưng vì để đạt được mục đích, hắn đành bấm bụng ngồi ăn ở nơi rẻ tiền. Và hắn cảm thấy điều này giống như là một sự sỉ nhục đối với mình.
Hai ngày sau Diễm đồng ý làm bạn gái Khánh, được hắn cung phụng như công chúa. Hắn bắt đầu tặng quà cho cô, một trong những số ấy là chiếc còng tay do chính tay hắn thiết kế.
“Cái này chắc đắt tiền lắm đúng không, em không dám nhận đâu.” Diễm nói, săm soi chiếc còng tay được thiết kế tinh xảo.
Khánh nhún vai: “Không tốn một xu nào cả vì nó do chính tay anh làm.”
“Anh làm sao?” Diễm há hốc mồm kinh ngạc.
“Đúng vậy. Anh là thợ kim hoàn mà, nếu có dịp đến xưởng kim hoàn Thanh Nguyên, em chỉ cần nói ra cái tên Trần Gia Khánh, không ai là không biết.” Điều này thì Khánh nói thật. Lời nói thật duy nhất trong đời hắn từ lúc sinh ra. Hắn nói tiếp: “Em thử nghĩ xem nếu em có chồng là thợ kim hoàn thì em tha hồ mà đeo trang sức miễn phí.”
Diễm như bị lóa mắt bởi chiếc còng tay, cô đeo thử và cười khoái chí. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ đeo trang sức lên người. Nhà mẹ nuôi cô không quá giàu để mua cho cô những món đồ lấp lánh.
Khánh ngồi đối diện, vòng tay quan sát từng cử chỉ trên gương mặt Diễm. Hắn nhếch miệng cười giễu cợt vì con mồi sắp cắn câu.
Không chỉ trang sức mà Khánh còn tặng quần áo, giày dép cho Diễm. Cô từng tự nhủ sẽ tự tay mình kiếm tiền để mua những món đồ ấy nhưng giờ thì cô đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Những chiếc váy diêm dúa, những đôi giày cao gót hàng hiệu mê hoặc đến không tả nổi đã che mờ lý trí của cô. Cám dỗ từ những món hàng sang chảnh thường bí mật quyến rũ con người dễ bị lung lay ý chí và khó mà kháng cự.
Ngày qua ngày, Diễm đắm chìm trong niềm hạnh phúc ảo do Khánh tạo ra. Hắn vẽ những nấc thang dẫn đến cánh cửa của sự danh vọng và quyền lực, cô chỉ việc bước lên đó và hưởng thụ, không hề hay biết đó chỉ là những nấc thang vô hình.
Diện lên người những bộ cánh lộng lẫy, Diễm đến nơi làm việc tựa như vợ của một vị giám đốc nào đó khiến mọi người trong phòng may mặc bất ngờ, choáng ngợp trước sự thay đổi của cô.
“Tất cả đều do bạn trai cậu mua cho sao?” Một đồng nghiệp hỏi Diễm.
“Phải đó, anh ấy rất chu đáo.” Diễm nói với vẻ tự hào.
“Nếu cậu có bạn trai giàu như vậy thì cậu còn làm việc ở đây chi nữa.”
Diễm ngẫm nghĩ và cảm thấy có lý nên viết đơn xin thôi việc. Khánh mua nhà cho cô, dĩ nhiên hắn là người đứng tên căn nhà. Hắn còn hứa sẽ tìm cho cô một công việc nhẹ nhàng, lương cao. Viễn cảnh quá sáng sủa và đẹp đẽ ấy khiến cô không nghĩ đến hậu quả. Cô giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa đang cháy rực, chấp nhận đau đớn vì bị thiêu rụi chứ cũng không muốn thoát ra khỏi giấc mơ tình ái với Khánh.
Ban đầu cô rất sợ nhưng không thể nào khước từ tình yêu nồng cháy với Khánh. Cô khao khát muốn yêu và được yêu, chỉ vì câu nói ‘Anh hứa sẽ chịu trách nhiệm’ của hắn nên cô đã trao đi tất cả mà không hề nghĩ suy. Hắn không chuốc thuốc mê cũng không cưỡng hiếp như mấy tên yêu râu xanh nhưng vẫn có được cô bằng sự khôn khéo và vẻ ngoài giả tạo.
Khi Diễm bước lên nấc thang cuối cùng, cô mới nhận ra chẳng có cánh cửa giàu sang danh vọng nào cả mà chỉ là một tấm màn đen kịt. Đằng sau tấm màn là vực thẳm sâu hun hút. Cô rơi xuống đó, một mình gánh chịu hậu quả, không thể kêu cứu.
Tỉnh dậy từ trong vực thẳm, căn biệt thự đã biến mất, bộ váy công chúa trên người cũng không còn. Thay vào đó cô lại là chính cô của ngày hôm qua nhưng đã mất đi tất cả: công việc, tình yêu, sự trong trắng và cả niềm tin.
Sau khi đạt được thứ mà mình muốn, Khánh rời khỏi cuộc sống của Diễm, không để lại dấu vết nào. Hắn cũng không đòi lại những gì mình đã từng mua cho cô. Với một kẻ giàu sụ như hắn thì số tiền đó chẳng đáng là bao. Trong lúc hắn vui vẻ bên tình nhân mới, Diễm gục đầu vào góc tối, thầm trách mình dại khờ.
Chẳng ai có thể cưỡng lại sức mạnh của đồng tiền, giàu sang phú quý nhất là với một cô gái có ước vọng đổi đời mãnh liệt như Diễm. Khánh biết rõ điều này nên đã mở ra một con đường để cô tự mình bước vào. Càng đi cô càng lún sâu, đến khi nhận ra mình rơi vào bẫy tình ngọt ngào hắn giăng sẵn, cô hoảng hốt tìm đường quay trở lại nhưng mọi thứ đã quá trễ. Chỉ vì một phút mê muội, cô đã phải trả giá bằng nỗi đau cả đời.
Và khi mộng đẹp tan vỡ, cô chỉ còn lại một thân xác rệu rã cùng trái tim trống rỗng. Nước mắt cũng đã cạn khô.
Mối tình đầu đẹp như mơ của Diễm đã kết thúc một cách bi ai như vậy. Thật ra cô chỉ muốn có một tình yêu đơn thuần, sống cùng với người đó đến bạc đầu răng long. Lúc mới quen Khánh, cô đã vẽ ra một ngôi nhà hạnh phúc cuối cùng thì chính tay cô đã làm nó sụp đổ vì quá tin người.
Điều mong mỏi của Diễm cũng là điều mà bao cô gái khác mơ ước. Đi cả đời khói bụi, người ta chẳng cần gì ngoài một bàn tay đan lấy, dìu ta bước qua thăng trầm. Một tình yêu dù không thiên trường địa cửu nhưng chỉ cần hai trái tim yêu thương nhau thật lòng và cùng hướng về nhau.
Thế gian này có bao nhiêu mối nhân duyên được vẹn tròn đến ngày sau?
Ba tháng sau, Khánh làm lễ kết hôn với Xuân. Ngày hôm đó, Diễm có đến nhưng cô chỉ đứng ở một góc xa xa mà nhìn. Đôi mắt cô giờ đây trong veo không chút gợn sóng, lạnh lùng như băng nhưng ẩn đằng sau đó là biết bao đau thương, tủi hờn mà cô đã từng trải qua. Đâu đó trong tâm hồn người con gái đầy vết sẹo ấy, một nỗi buồn miên man không sao gỡ ra được.
Diễm từng nghĩ vào hôn lễ của Khánh sẽ đến phá nát, nói ra tất cả để mọi người biết bộ mặt thật của hắn nhưng liệu rằng có ai tin cô hay họ quay sang trách cô ngu xuẩn nên mới dính bẫy?
Trong cơn gió rét mướt, Diễm bước đi vô hồn, ôm lấy đôi vai đang run bần bật. Tất cả những điều ngọt ngào đều do cô tự mình vẽ nên, tự mình mơ lấy một giấc mộng không có thật. Mưa gió đan xen, nhòe mờ lối đi phía trước. Nước mắt, buồn tủi, đau đớn hòa trộn. Cô bước lên cầu, có ý định tự tử nhưng đứa bé trong bụng cô vô tội. Nó thậm chí còn chưa chào đời đã chết đi trong nỗi tuyệt vọng của mẹ nó ư? Không, cô không thể ích kỷ và tàn nhẫn như thế.
Gạt nước mắt, Diễm bước tiếp con đường phía trước nhưng cô không tìm thấy ánh sáng cho ngày mai.
Bầu trời vạch một đường kẻ chiếu từng chùm hoa nắng xuống sân vườn – nơi các tù nhân đang làm việc. Người thì nhổ cỏ, kẻ thì xới đất. Những cành cây khẽ đu đưa. Những giai điệu của gió rộn ràng, réo rắt. Một cảnh tượng thật sống động.
Hòa tìm một bóng râm và ngồi xuống đó. Không phải anh lười nhác chỉ là anh nghỉ mệt một chút sau khi nhổ cỏ cả buổi sáng. Anh đưa mắt nhìn về phía phương trời xa, không biết Nguyên sống thế nào? Hẳn cô đang rất hạnh phúc và ấm êm bên bạn trai của mình. Nghĩ thế, anh cũng an lòng được phần nào.
Anh đã từng nghĩ nếu như anh có thể quên đi tất thảy, quên đi những hồi ức, quên đi những khoảnh khắc hạnh phúc thì con đường này anh sẽ đặt dấu chấm hết mà không có bất kỳ giọt lệ nào. Nhưng anh đã không quên được.
Tên cai ngục dùng roi quất mạnh lên lưng Hòa làm anh ngã chúi nhủi về phía trước, kèm theo một giọng nói cực gắt: “Làm biếng hả? Làm biếng này. Hôm nay mày nhịn đói nhé.” Mỗi một câu nói là một lần chiếc roi mây được vút xuống người Hòa. Đau không thể cất thành lời nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.
Tên cai ngục này vốn là tay sai của Khánh. Được Khánh nhờ ‘săn sóc đặc biệt’ tới kẻ tù tội tên Hòa nên hắn mặc sức ra tay tàn ác với anh. Dù anh chẳng làm gì sai nhưng chỉ cần hắn thấy chướng mắt liền quất roi tới tấp vào người anh. Chưa kể anh bị đám lưu manh trong nhà tù hành hung, đánh đập dã man. Bọn chúng lúc trước là những kẻ chuyên cướp giật ngoài xã hội, vào tù rồi vẫn không bỏ được thói côn đồ của mình. Lưng, hai cánh tay và chân Hòa chằng chịt những vết thương, đỏ lòm như máu.
Ôi, cuộc đời khốn khổ đến thế là cùng. Hòa thầm than trong bụng. Anh đã từng lấy miểng chai cứa cổ tay. Anh muốn giải thoát cho chính mình nhưng được một người phát hiện kịp thời và cứu sống. Người này có biệt danh Dũng sẹo, lớn tuổi hơn Hòa và ở chung phòng giam với anh. Trên mặt gã, bên má phải, vết sẹo chảy dài từ vùng trán xuống tận cằm. Nhìn thật khiếp sợ. Vết sẹo ấy là kết quả của những năm tháng oanh liệt. Quá khứ, Dũng sẹo là tay giang hồ khét tiếng, cướp bóc nhà giàu chia cho người nghèo. Sau đó gã bị đồng bọn chơi xấu rồi vướng vào vòng lao lý. Những ngày tháng ở trong trại giam, đối mặt với bốn bức tường, Dũng sẹo tự nhủ sau khi mãn hạn tù, gã sẽ hoàn lương. Kiếm một công việc chân chính để làm, cưới một cô vợ hiền lành và sống bình đạm đến cuối đời.
Những đêm trời trở lạnh, vết thương trên người Hòa lại trỗi dậy, đau nhức khiến anh không thể ngủ được.
Ánh trăng sáng rực cả bầu trời đêm cùng với những vì sao lấp lánh. Quầng sáng ấy chiếu vào phòng giam chật hẹp, u tối qua ô cửa nhỏ. Bóng trăng in trên bức tường. Một vẻ đẹp thơ mộng mà lòng người lại quá u sầu.
Dũng sẹo thấy Hòa trở mình liên tục thì cất giọng hỏi: “Ngủ không được à?”
Hòa chỉ ậm ừ rồi bật dậy, dựa tấm lưng đầy vết thương vào tường.
Dũng sẹo cũng ngồi dậy, xếp hai chân vào nhau, nói: “Sao lúc trước mày tự tử vậy? Dù có lầm lỗi hay sai trái gì thì đợi hết thời hạn ra tù rồi sửa sai cũng chưa muộn, việc gì mà phải đến mức kết thúc đời mình chứ?”
Hòa nhìn cổ tay quấn băng trắng, nói: “Anh không hiểu những gì tôi đã trải qua đâu.”
Rồi anh kể, từ chuyện gia đình mình ngày xưa, chuyện ở xưởng kim hoàn đến nguyên nhân mình bị tống vào tù. Giọng anh vừa căm phẫn vừa đắng cay mà không thể làm gì hơn.
Nghe Hòa kể xong, Dũng sẹo phán một câu: “Mày bị thằng Khánh nó gài rồi.”
“Tôi biết chứ nhưng tôi không có bằng chứng chứng minh mình trong sạch.” Hòa nói, vẻ u buồn.
Dũng sẹo duỗi thẳng hai chân, dựa người ra sau, thở dài nói: “Cuộc đời mày đúng là thê thảm nhỉ. Mày rơi vào tay thằng Khánh coi như mày xui xẻo, hắn đã chấm ai nếu không chết thì cũng bị thương. Trong cái nhà tù này ai mà không biết hai cha con thằng Khánh lợi dụng chức vụ để ức hiếp người khác. Tên cai ngục có chiếc roi mây là đàn em của hắn. Chủ nào thì tớ nấy thôi.”
“Thế không ai lên tiếng gì sao, cứ để cho bọn chúng lộng hành à?”
Dũng sẹo nguýt anh một cái dài: “Chỉ cần đưa phong bì ra thì kẻ có tội cũng thành vô tội còn những ai mà chống đối lại chúng, chúng sẽ tìm cách bỏ tù người đó. Xã hội này là vậy đó, những kẻ có quyền có thế mới được tâng bốc còn những người thuộc tầng lớp hạ lưu như chúng ta chỉ có thể bị chà đạp thôi.”
Hòa nhìn bóng của vầng trăng trên tường, buột miệng: “Tôi nghĩ nếu chúng ta đấu tranh thì sao?”
“Không có ích lợi gì đâu. Đấu với bọn có quyền có thế chỉ khiến bản thân thiệt thòi thôi. Chi bằng tự mình cứu lấy mình, còn những việc làm xấu xa của bọn chúng cứ để trời trừng phạt. Thiện ác đến cùng ắt sẽ có báo, còn chưa báo tức là chưa tới giờ. Mày vượt ngục đi.”
Câu cuối của Dũng sẹo làm Hòa giật nảy người một cái. Anh lào thào: “Anh điên rồi à, tại sao lại xúi tôi làm chuyện điên rồ đó chứ? Làm vậy có khác gì tôi là kẻ có tội, sợ tội nên bỏ trốn?”
Dũng sẹo vẫn thản nhiên: “Tao không xúi bậy, tao nghiêm túc đấy. Nếu mày đợi đến khi ra tù, mày sẽ mang danh kẻ cắp suốt đời còn nếu mày thoát ra khỏi nhà giam này, đến một nơi khác thay tên đổi họ, làm lại từ đầu thì cuộc đời của mày sẽ khác.” Thấy Hòa im lặng chìm vào suy tư, gã tiếp luôn: “Chẳng lẽ mày muốn ở đây để bị đánh đập trong khi mày là kẻ vô tội? Cuộc vượt ngục của mày không phải là cuộc đào tẩu của kẻ phạm tội mà là cuộc tìm kiếm chân lý cho đời mình. Biết đâu sau khi ra khỏi đây mày tìm được bằng chứng thằng Khánh hãm hại mày thì sao? Tao tin một ngày nào đó chính nghĩa sẽ chiến thắng gian tà.”
“Nhưng…”
Hòa còn chưa nói hết câu đã bị Dũng sẹo cướp lời: “Nhưng nhị cái gì nữa. Thôi được, nếu mày muốn sống như một con chó thì cứ việc. Đồ hèn.”
“Ý tôi là làm cách nào để vượt ngục?”
Dũng sẹo nói nhỏ vào tai Hòa đường đi nước bước để trốn ngục, sau đó gã hạ giọng nói tiếp: “Sáng mai tao sẽ chỉ cho mày cánh cửa bí mật rồi tối mai mày hành động. Mày chỉ cần nghe theo tao đảm bảo sẽ thành công.”
“Sao anh lại giúp tôi?” Hòa chớp mắt hỏi.
“Nói thiệt tao thấy mày tội nghiệp quá, tao thương mày gì đâu. Tao chưa thấy thằng nào nó ác ôn như thằng Khánh.” Dũng sẹo lầm bầm chửi thề.
“Cảm ơn.” Hòa nhỏ giọng.
“Đến khi nào mày không bị bắt lại, lúc đó cảm ơn tao cũng chưa muộn.”
“Như vậy là anh không chắc chắn?”
“Không. Tao chắc chắn nhưng việc còn lại là do mày. Nếu như mày cứ lảng vảng ở khu vực này sớm muộn gì cũng bị đàn em thằng Khánh tìm ra được. Vì vậy sau khi rời khỏi đây mày hãy đi càng xa càng tốt. Hiểu chưa?”
Mặc dù quen Dũng sẹo chưa được bao lâu nhưng Hòa lại tin tưởng gã, tin rằng gã có thể giúp mình thoát khỏi chốn địa ngục này.