Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 32. Xin ở nhờ
Nhưng Lãng Thúy đâu biết rằng, đó chỉ là một sự khỏi đầu nhỏ cho một chuyện còn xui xẻo hơn mà cô sẽ gặp.
Sáng mai rất nhanh đến. Mới năm giờ hơn mà Lãng Thúy đã thức dậy. Hôm nay mẹ không đi làm nên ngủ rất say. Cô vội vàng đánh răng rồi bật laptop từ trước. Ăn sáng xong thì bắt đầu đăng nhập. Dù bảy giờ mới tới thời gian đăng ký nhưng mọi thứ lag hơn Lãng Thúy tưởng tượng.
Người ta hay nói website đăng ký môn của trường chính là chiến trường, đi học là phải giành giật. Trên thực tế không chỉ có website trường không mà còn có cả website của trung tâm kỹ năng xã hội, của trung tâm tin học và cả trung tâm ngoại ngữ tình trạng cũng không khác gì mấy.
Đúng bảy giờ, Lãng Thúy đã đăng nhập vào và tải lại mấy lần nhưng website vẫn chẳng thương tình hiện lên bất kỳ một lớp học nào. An Diệp và Vĩ Thành nhắn tin thông báo mình cũng vậy. Lãng Thúy lấy thêm điện thoại bắt đầu đăng nhập nhưng cũng không khá hơn là bao. Đến lần thứ mười, một vài lớp đầu tiên mới hiện lên trên màn hình máy tính cả ba người. Lãng Thúy vội chụp màn hình gửi cho bạn hỏi xem nên học lớp nào.
Họ chọn lớp Kỹ năng học tập bậc đại học 06 của một giáo viên lạ lẫm rồi lật đật đăng ký. Sau khi thấy dòng chữ “đã đăng ký thành công” trái tim mới cảm thấy nhẹ được mấy tấn. Cả ba bắt đầu một ngày nghỉ thư thái nhưng không mấy ổn đối với Lãng Thúy lắm. Cái mà cô lo thật sự đã tới.
Cô quay sang nói với mẹ.
– Con đăng ký học kỹ năng xã hội, cái này là trường bắt buộc á. Nhưng nó chỉ có học tối thôi.
Đột nhiên nghe con gái nói đến chuyện học hành, còn nói là học tối, mẹ của Lãng Thúy liền đi tới chỗ bàn học con gái, ngồi xuống rồi nói.
– Không cho học buổi khác hả?
– Không có buổi khác, chỉ có buổi tối thôi.
– Rồi giờ tính sao?
– Con tính hỏi xin ở nhờ trọ của bạn.
– Cũng được, hỏi thứ coi nếu không có thì để tính tiếp. Cùng lắm tao chở mày đi học rồi tối hai mẹ con lại chở nhau về.
– Thôi cực lắm, chắc không đến nổi không ai cho ở nhờ đâu.
Lãng Thúy có nhắn tin cho An Diệp nhờ có tìm nhà trọ nào cho sinh viên thuê trong vài tháng không nhưng kết quả không mấy khả quan.
An Diệp: “Chỗ tao toàn trọ cho công nhân nên chỗ này phức tạp, cũng không có gần trường lắm. Với cả cũng không ai cho thuê một hai tháng đâu. Thôi hỏi con Ngọc Ngân với Lê Vy đi.”
Lãng Thúy: “Cũng được.”
An Diệp: “Chỉ có tao xích mích với Ngọc Ngân mà chứ mày có đâu. Nên tao nghĩ chắc nó cho á. Mày nhắn tin hỏi thử nó.”
Lãng Thúy: “Ok để tao hỏi.”
Thế nhưng Lãng Thúy không nhắn tin cho Ngọc Ngân trước mà nhắn tin cho Lê Vy trước. Cô nghĩ Lê Vy chắc cũng dễ gần, vài lần mượn đồ lúc học thực hành hóa phân tích, được bạn cho mượn hoặc chỉ nên cô chọn nhắn cho Lê Vy. Rất nhanh chóng, cô bạn này đã hồi âm ngay.
Lãng Thúy: “Bà ơi, tui đăng ký học kỹ năng xã hội ở lại buổi tối, nhà tui thì xa nên tui tính xin bà với Ngọc Ngân ở chung trọn một hai tháng. Tiền điện nước với tiền phòng thì chia ra. Được không bà?”
Lê Vy: “Được á. Tui dễ lắm, ăn ở sạch sẽ không bừa bộn là được. Bà nhắn tin hỏi ý Ngọc Ngân nữa nha.”
Lãng Thúy: “Ok, cảm ơn bà nhiều. Để giờ tui nhắn tin cho Ngọc Ngân.”
Thấy bạn đồng ý ngay tức khắc, Lãng Thúy cũng có chút vui, không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ dễ dàng như thế. Cô liền quay sang nhắn tin cho Ngọc Ngân. Do lúc đầu Ngọc Ngân có xích mích với An Diệp, nhưng qua vài tuần học chung ở môn thực hành hóa phân tích, cô cũng có chút thay đổi suy nghĩ. Trong nhóm, thường thấy Ngọc Ngân là người chỉ lại cho các bạn hoặc chủ động không hiểu gì thì đi tìm người hỏi. Có thể tính bạn này cũng không quá thụ động và cũng khá thân thiện.
Lãng Thúy cũng nhắn y như vậy với Ngọc Ngân. Ngọc Ngân cũng rất nhanh chóng trả lời.
Ngọc Ngân: “Được bà, bạn bè giúp được gì tui giúp hết. Bà cứ thoải mái nha. Mà bà hỏi ý của Lê Vy chưa?”
Lãng Thúy: “Tui hỏi ý của Lê Vy rồi, bả chịu rồi. Cảm ơn bà nha, có gì hôm tui đi học tui chở đồ lên luôn.”
Ngọc Ngân: “Bà chở đồ lên bà nói với Lê Vy nha, do tui đang về quê chưa có lên. Qua hôm đó một ngày nữa tui mới lên rồi đem đồ lên luôn.”
Lãng Thúy: “Ok bà, chìa khóa phòng Lê Vy giữ hả?”
Ngọc Ngân: “Đúng rồi, có gì bà kêu bả nha.”
Lãng Thúy: “Ok để tui nhắn lại với bả.”
Ngọc Ngân: “Không có gì đâu.”
Cô gái nở một nụ cười trên môi. Vậy là có thể ờ nhờ được rồi, đây sẽ là lần đầu tiên Lãng Thúy ở trọ, và cũng là lần đầu tiên được ở chung với bạn. Lãng Thúy vội vàng qua nhắn lại với Lê Vy ngay.
Lãng Thúy: “Tui có nói với Ngọc Ngân rồi. Ngọc Ngân chịu á. Bả nói bả về quê chưa lên nên có gì hôm tui chở đồ lên bà mở cửa phòng cho tui nha.”
Lê Vy: “Ok bà.”