Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 36. Lê Vy ở dơ
Lúc Lãng Thuý suy luận lý do tại sao Lê Vy không chấp nhận cho mình ở cùng dù trước đó đã đồng ý, Lãng Thúy cũng nói đến việc Lê Vy sợ bị mất đồ. Ngọc Ngân nhắn tin với sự bất ngờ.
Ngọc Ngân:”Ủa sợ mất đồ gì bà?”
Lãng Thúy: “Thì đồ ở trọ của Lê Vy á.”
Ngọc Ngân: “Nó có đồ gì đâu. Toàn đồ tui mà. Ở chung mà đồ đạc toàn của tui đem lên không đó.”
Lãng Thúy vô cùng bất ngờ, rồi chợt nhớ ra một chi tiết quan trong cô đã vô tình không để ý tới. Lúc trước Ngọc Ngân bảo chuẩn bị chuyển ngành nên lần này lên là để dọn đồ trên trọ về bớt. Lê Vy mới nhắn tin cho cô bảo đem đồ chén đũa cho bạn xài chung. Thế mà Lãng Thúy không nhận ra, nếu Lê Vy cũng có đồ riêng thì cần gì phải dùng chung như vậy. Cô thở dài, bản thân cũng ngây thơ quá, tiếp tục nhắn tin với bạn.
Lãng Thúy: “Tui có biết đâu, còn tưởng hai người cùng đem đồ đạc lên dùng chung.”
Ngọc Ngân: “Thì đúng là mang đồ lên xài chung nhưng mà đồ tui nhiều hơn. Với cả ở chung mà nết Lê Vy kỳ lắm. Bà không ở chung coi với Lê Vy coi bộ cũng là ý trời đó. Hên chứ không xui đâu.”
Lãng Thúy bất ngờ, không biết quá trình ở chung thế nào mà để Ngọc Ngân có thiện cảm xúc như vậy. Ngọc Ngân đã soạn tin nhắn gửi cho cô tiếp.
Ngọc Ngân: “Tại đi học chung với trong lớp cũng không thân với ai nên tui không kể. Sẳn bà có chuyện vậy để tui kể bà nghe.”
Lãng Thúy: “Okok, bà kể đi tui nghe nè.”
Cảm giác chỉ chở có nhiêu đó là Ngọc Ngân bắt đầu kể như chưa từng được kể.
Ngọc Ngân: “Ở chung với Lê Vy, nhiều khi đồ ăn bả còn lấy của tui ăn. Bữa tui để trong trọ mấy gói mì với cháu. Lê Vy lấy ăn hết, chừa tui đúng bịch cháo. Vậy mà tui kêu bả mua đồ ăn thì bả kêu với tui mua gạo rồi. Nhưng bả mua hồi nào tui không biết mà tháng rồi tui phải về nhà để lấy gạo lên ăn á.”
Lãng Thúy: “Trời đất”
Ngọc Ngân: “Chưa đâu, trọ tui có hai đứa con gái ở chung à. Là tui với Lê Vy. Bà cũng biết đứa nào cũng có người yêu rồi đó. Nhưng tui không có muốn và cũng không có ý định dắt bạn trai về trọ ngủ. Lê Vy có bữa tối dắt bạn trai về ngủ.”
Lãng Thúy: “Thiệc hả, trọ hai đứa con gái mà lòi ra thêm thằng đực rựa nữa thì kỳ chết.”
Ngọc Ngân: “Thiệc bà. Tui có chịu đâu. Cái Lê Vy kêu, trọ cũng có tiền của bả, bả ngủ ở dưới tui ngủ trên gác thì liên quan gì.”
Lãng Thúy: “Ngang ngược vậy. Thế mà cũng nói được.”
Ngọc Ngân: “Xong cái tui đi học, Lê Vy với bồ bả lấy trái bưởi trong tủ lạnh của tui ra ăn rồi chê với tui chua, mốt đừng có mang lên nữa. Tui có mượn ăn đâu.”
Lãng Thúy cũng muốn á khẩu. Lần đầu thấy có bạn học hãm đến độ hết chỗ nói. Đó giờ cũng chỉ tưởng chỉ có trong truyện, hóa ra là có thật ngoài đời và suýt nữa thì Lãng Thúy còn được ở chung.
Lãng Thúy: “May là không ở chung thật.”
Ngọc Ngân: “Hên đó bà, Lê Vy cũng ở dơ rồi bừa bộn lắm. Nhiều khi chén bác ngâm đó mấy ngày còn không chịu rửa, kêu thì bảo để đó nhưng sao chịu nổi. Cái tui phải rửa.”
Lãng Thúy đem chuyện này kể lại cho An Diệp và Vĩ Thành nghe. Cả ba vừa lấy xe ra vừa dừng lại trò chuyện. Vĩ Thành nghe xong liền suy tư. Hóa ra trước đó trong lúc học chung, Lê Vy cũng đã từng kể chuyện ở trọ cho Vĩ Thành nghe. Cậu nói.
Tao nghe mày, nghe Ngọc Ngân kể xong. Mà trước đó tao cũng nghe Lê Vy kể nữa, nhưng nó khác hoàn toàn với những gì Ngọc Ngân kể. Giờ tao cũng không biết tin ai.
Lãng Thúy cũng ngẫm nghĩ, sau đó khẳng định.
– Lần này thì tao tin Ngọc Ngân nói thật nha. Sau chuyện vừa rồi tao trải qua, nó quay xe phút chót làm tao suýt tí thì ở người đường. Tao chọn tin Ngọc Ngân, nếu nó thật sự tốt bụng thì nó đã không làm vậy.
An Diệp cũng gật đầu như ngầm đồng ý. Vĩ Thành không nói gì, cả ba lấy xe ra về. Thế mà mấy ngày hôm sau, tin tức quả thực đã được xác nhận. Bằng chứng Lê Vy ở dơ còn vượt ra cả tưởng tượng mọi người.
Lãng Thúy vừa tan học kỹ năng xã hội về cũng đã gần bảy giờ rưỡi. Sau khi tạm biệt An Diệp, Vĩ Thành thì vội vàng chạy về khu nhà trọ ở cùng với anh người quen. Trọ thật ra giống như một căn nhà nhỏ một trệt hai lầu. Lãng Thúy ở tầng trên cùng là phòng của anh, ở giữa là hai anh chị ở chung còn tầng trệt thì để xe.
Trong lúc anh trai đang đẩy xe lên, Lãng Thúy liền nhận được tin nhắn từ Ngọc Ngân.
Ngọc Ngân: “Bà xem nè, dơ hết chỗ nói. Gửi cho bả xem mà bả còn lý do á.”
Hai ảnh gửi qua. Một ảnh chụp hình nồi cơm đã xới một muỗng nổi móc, ảnh còn lại chụp một thao chén bát dơ ngâm nước chưa được rửa. Ngọc Ngân lại nhắn tin mô tả.
Ngọc Ngâm: “Tui nhớ tui dọn phòng kỷ lắm mà, mới vừa mở cửa bước vào thôi là nghe mùi mốc meo của nồi cơm rồi.”
Lãng Thúy: “Ở dơ quá. Rồi dọn chưa bà.”
Ngọc Ngân: “Tui dọn rồi á nhưng mùi mốc vẫn còn, xịt muốn hết chai xịt phòng luôn.”
Lãng Thúy: “Bà mở cửa phòng ra cho thoáng nữa, mùi này bám lâu lắm.”