Cùng anh băng qua đại dương - Chương 5
Trong suốt cuộc đời, nỗi đau duy nhất tôi từng trải qua luôn thuộc loại cảm xúc – nỗi nhớ ba mẹ, sự sỉ nhục của những người hàng xóm đối với gia đình tôi. Sau khi ba bỏ đi, không còn ai đứng ra bảo vệ tôi nữa. Rồi tôi bước vào thế giới tàn khốc này, nơi tôi cũng không có ai để vỗ về. Giá như sự thay đổi diễn ra dần dần.
Tôi kiệt sức nằm trên sàn nhà mục nát. Máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương ở mắt cá chân. Những vết thương mới và cũ của tôi đều đau nhức. Mỗi khi tôi thở như có ong vò vẽ đâm vào phổi. Tay chân bầm tím. Tôi cố gắng ngồi dậy, rên khe khẽ khi thấy đau ở xương sườn phía dưới hông bên phải. Mặc dù vậy, cuối cùng tôi cũng ráng tựa mình vào tường, vén tóc ra sau tai, thở hổn hển.
Chắc chắn có sự khác biệt lớn giữa cảm xúc và đau khổ thể xác – loại đau khổ thể chất dễ chịu đựng hơn nhiều. Khi ho, tôi như bị dao găm vào ngực. Nước mắt chảy dài trên má, nhức nhối khi chạm tới vết cắt.
Điều tồi tệ nhất về thiệt hại là tôi không chắc có nên tin lời của gã thuyền trưởng đó không. Ba tôi đã gặp nhiều khó khăn khi chống lại hắn. Mọi người đều thay đổi trong thời gian ba năm. Bất cứ ai cũng có thể lợi dụng điểm yếu của ba tôi. Người đàn ông tôi yêu thương có lẽ đã không còn tồn tại nữa rồi.
Tôi đập đầu vào tường nhiều lần trong tình trạng trầm trọng hơn. Cảm giác hoàn toàn bối rối khiến tôi có cảm tưởng như đang lội qua một cái hồ vô tận, một mình. Thế giới bỗng trở nên cô đơn khi tôi nhận ra mình không còn ai để tin tưởng nữa.
Mắt tôi nhắm lại khi ánh sáng bên ngoài vụt tắt. Tiếng bước chân ở ngoài cửa rồi sau đó là tiếng chìa khóa kêu leng keng đầy năng lượng và chuyển động.
Anh chàng phục vụ bước vào với khay đựng thức ăn ôi thiu như thường lệ kèm một cái xô. Anh tìm thấy tôi nằm kiệt sức trên sàn nhà.
Thế Bảo vội bước lại. “Trông em xanh xao quá.” Anh đặt cái khay sang một bên, quỳ xuống trước mặt tôi. Anh đưa tay lấy những miếng vải mà tôi đã giấu trước đó, nhúng vào xô nước.
“Em nghĩ xương sườn của em bị gãy rồi.” Tôi nói với anh. Một làn sóng khó chịu lướt qua anh, điều đó chẳng giúp ích gì cho tâm trạng sợ hãi của tôi chút nào.
“Được rồi, ừm, em có thể vén áo lên cho anh xem được không?”
Tôi vén áo lên và thấy một vết bầm tím mờ ở bên phải. Tôi không muốn nhìn nữa.
“Anh không biết em mong đợi điều gì nữa. Hôm nay em đã làm bị thương người của Chánh Uy.” Ý tưởng đó khiến cả hai chúng tôi nhếch mép cười.
“Anh cũng sẽ làm như vậy nếu anh ở vị trí của em thôi.”
Thế Bảo giặt sạch miếng giẻ rách, tôi nhìn làn nước trong vắt phủ một màu đỏ sẫm sau đó quan sát anh. Tại sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm mỗi khi anh bước qua cửa?
Bởi vì anh ấy đang chữa lành cho cô đấy. Đó là lý do. Một giọng nói vang lên trong não tôi.
Tôi nhớ lại những gì anh nói về gia đình mình ngày hôm trước. Những ngón tay anh tiếp tục nhúng vào dòng máu đang chảy ra từ cơ thể tôi như thể chẳng là gì cả. Có lẽ nó thực sự không là gì cả. Anh cẩn thận rửa vết thương trên tay chân tôi, thoa thuốc và băng lại. Anh làm từng bước, rất thuần thục.
“Đây có phải là điều anh muốn làm khi lớn lên, trở thành bác sĩ?” Tôi hỏi.
Thế Bảo ngước nhìn tôi. “Em muốn biết sự thật phải không?”
“Phải.”
Một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi anh.
“Khi còn nhỏ, anh dự định sẽ giống như ba mình, chỉ huy một hạm đội gồm những người dũng cảm và táo bạo nhất mà thế giới từng thấy. Anh lớn lên cùng ba. Khi giấc mơ của ông thay đổi, giấc mơ của anh cũng vậy. Ông đã dạy anh tất cả những gì mà ông ấy biết và còn hơn thế nữa. Anh nghĩ mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.”
Tôi không có ý nói điều đó. “Anh thực sự muốn thế à?”
Thế Bảo quay lại nhìn tôi, ngạc nhiên trong hai giây. Cơn đau qua đi, anh vắt ráo nước miếng giẻ sạch.
“Cảm ơn.” Tôi nói. “Anh không cần phải nói với em tất cả những chuyện này. Thực sự đấy, anh không cần phải giúp em đâu.”
Anh cười ấm áp.
“Em cũng không cần phải nói cho anh biết tên của em. Nhã Thụy, phải không?”
“Em tin rằng mục đích của việc em nói cho anh biết tên em là để anh không gọi em là cô bé nữa.”
Thế Bảo đặt miếng giẻ lạnh lên vết bầm trên má tôi. Tôi giật mình, lùi lại một chút.
Hoảng sợ, anh vội vàng nói. “Anh xin lỗi. Em đau à? Anh chưa từng khám bệnh cho ai cả. Vết bầm sẽ từ từ lành thôi, cô bé… à không, Nhã Thụy.”
Bất chấp cơn đau, một nụ cười vẫn rạng ngời trên môi tôi dù khuôn mặt tôi vẫn bàng hoàng trước cơn đau nhói.
“Từ giờ anh sẽ cẩn thận.” Thế Bảo chấm nhẹ lên vết thương bằng những nét tinh tế nhất. Mỗi lần như vậy, lòng bàn tay anh lại chạm vào da mặt tôi, khiến tôi rùng mình một cách kỳ lạ.
“Anh biết không, anh không giống bọn con trai ở thị trấn của em. Tất cả bọn chúng đều chỉ muốn tán tỉnh con gái.”
“Hầu hết các chàng trai đều không giống anh vì chúng không mồ côi và sống trên tàu cướp biển như anh.”
“Không phải thế.” Tôi ngắt lời. “Em không biết vẫn còn có người giúp em trị vết thương và trò chuyện để em không cô đơn.”
Anh nở nụ cười ranh mãnh, nhìn tôi thêm vài giây nữa, rõ ràng là rất hãnh diện.
“Em không phải là cô gái xinh đẹp nổi tiếng gì đâu.” Tôi lắc đầu, trong lòng có chút xấu hổ. “Em cũng không thích mặc váy. Những thứ đó giống như những cái lồng, chật chội và khó chịu. Em ăn mặc giống ba bất cứ khi nào mẹ cho phép. Khi bà mất, em mặc quần áo theo cách riêng của mình. Sự thay đổi mới về tự do thật đáng sợ. Em đã quen với việc bị theo dõi suốt cuộc đời rồi.”
“Anh biết em cảm thấy thế nào.” Thế Bảo kể lại. “Khi đến sống ở đây, anh phải tự giải quyết vấn đề của mình như việc đi vệ sinh chẳng hạn.”
Một điều gì đó rất kỳ lạ xảy ra trong tôi. Tôi bật cười, điều mà tôi đã quên mất cách làm từ lâu. Thế Bảo cũng cười, tôi đột nhiên không còn thương hại bản thân nữa. Sau khi vết thương của tôi được làm sạch, Thế Bảo vắt khô miếng vải, buộc chúng lại quanh mắt cá chân anh.
“Em vén áo lần nữa để anh kiểm tra xương sườn.” Tôi làm theo, nhìn Thế Bảo kiểm tra vết bầm tím, khuôn mặt anh ửng hồng. Ngay cả cảnh tượng đó cũng khiến tôi muốn cười lần nữa. Có lẽ anh cũng giống những chàng trai kia, theo cách này hay cách khác. Liếc nhìn tôi xin phép, anh cẩn thận chạm vào vùng da bên dưới vết bầm. Lúc đầu tôi rất ngạc nhiên, cảm giác khó chịu trộn lẫn với thần kinh của chính mình.
“Tay anh lạnh quá.” Tôi rít lên. Thế Bảo cười, đưa tay lại gần vết bầm. Anh tạo ra một lượng nhỏ áp lực khi di chuyển các ngón tay. Có cái gì đó kỳ lạ xoắn lại trong bụng tôi.
“Đau không?”
“Đau.”
“Ở chỗ này à?”
“Ừm.”
“Được rồi, anh biết chuyện này sẽ đau, nhưng anh cần em hít một hơi thật sâu và nín thở. Em làm được chứ, Nhã Thụy?”
Âm thanh tên tôi trong giọng nói của anh vang lên nhẹ nhàng, tôi hít một hơi thật sâu mà không hề lo lắng. Đau quá, tôi phải tập trung sự chú ý lên trần nhà, nhưng tôi đã làm được. Thế Bảo kiểm tra thêm nhiều chỗ xung quanh xương sườn của tôi trước khi kéo áo tôi xuống.
“Xương sườn của em không bị gãy, nhưng bị bầm tím. Nó sẽ lành thôi, trong khoảng một tháng. Đừng lo. Hãy nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, thở bình thường, cố gắng không ho và đừng ho, đừng thúc ép bản thân.” Anh đứng dậy, chộp lấy cái xô.
“Còn Chánh Uy thì sao?” Tôi hỏi. “Em sẽ không ngừng chống lại hắn.”
“Em không cần phải dừng lại. Chỉ cần đảm bảo rằng hắn không nhắm vào em nữa. Ngày mai anh sẽ đến kiểm tra lại.” Sau đó anh rời khỏi phòng, cơn đau giờ đây đã nguôi ngoai hoàn toàn. Tôi ôm chặt lấy vai mình, thất vọng trước những sự việc xảy ra xung quanh. Chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng được những buổi tra tấn hàng ngày. Tôi cần phải lên một kế hoạch cụ thể.