Cùng anh băng qua đại dương - Chương 9
Những ngày sau đó, các chuyến “viếng thăm” của Thế Bảo đều diễn ra hết sức chuyên nghiệp. Tôi không có vết thương nào bị tra tấn nên anh không có lý do để ở lại. Đôi khi, tôi được thả ra vào ban đêm để tận hưởng không khí trong lành. Tuy nhiên, tôi luôn được theo dõi đề phòng trường hợp bỏ trốn. Ít nhất mỗi giờ tôi đều tự hỏi đã bao lâu rồi kể từ lần đầu tiên tôi bị bắt cóc. Chánh Uy nói hắn từng gửi thư thách đấu cho ba tôi nhưng không có thư hồi đáp cũng chẳng có tin tức gì từ ông. Ba tôi sẽ không bao giờ đến. Ai biết được? Có lẽ Chánh Uy còn có âm mưu khác để săn lùng ba tôi.
Mỗi ngày, tôi đều phải đối mặt với những gì xảy ra với mình để khi nó xảy đến, tôi sẽ không hoảng sợ. Tôi có thể chào đón nó giống như một người bạn đã lâu không gặp.
Nhưng hôm nay khác so với những ngày còn lại. Đêm hôm trước, Thế Bảo đề cập rằng sáng mai chúng tôi sẽ ghé vào một hòn đảo. Hòn đảo này có mùi cam quýt, táo và đời sống thực vật xanh ngát. Tôi được thả ra để dạo chơi trên boong vào buổi sáng. Trong lúc đó, con tàu đang được chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình dài phía trước. Những người đàn ông lăn lộn trong những thùng rượu, những cái bao và những thùng chứa những chất bí ẩn. Mọi người đều có công việc của mình và bận rộn. Thật ngạc nhiên, an ninh lại thiếu. Hoàn hảo cho một cuộc tẩu thoát.
“Anh sẽ không làm vậy nếu anh là em.” Một giọng nói vang lên phía sau tôi, như thể anh đọc được tôi đang nghĩ gì.
“Anh sẽ không báo với gã thuyền trưởng đó chứ?” Tôi nhìn quanh và đảo mắt.
Anh khoanh tay, nhìn nhanh xung quanh xem có ai đang nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi không.
“Dĩ nhiên là không.”
“Anh không trốn cùng em sao?”
Thế Bảo khẽ lắc đầu.
“Chẳng lẽ anh muốn làm tay sai cho Chánh Uy cả đời.”
“Chưa tới lúc phải đi. Anh phải trả thù cho ba anh. Hơn nữa, bây giờ anh là người vô gia cư. Bỏ đi rồi anh sẽ ở đâu? Dù sao thì trên còn tàu này cũng có chỗ ngủ nghỉ.”
Tôi nhếch mép cười một mình rồi nhìn những người dân trên đảo chất những bao tải vào tay bọn cướp biển. Đưa ra quyết định nhanh chóng, tôi quay mặt về phía Thế Bảo. “Thật vui khi được biết anh, Thế Bảo. Chúc cho ước mơ trở thành bác sĩ của anh sớm được thực hiện.”
Anh cười thích thú. Tôi gật đầu, đến gần một người dân đang mang một chiếc bao tải khác. Giấu mình dưới mũ áo choàng, hạ giọng xuống mức khó chịu, tôi càu nhàu. “Đưa nó cho tôi. Tôi sẽ giúp.”
Người đó dừng lại, hơi lo lắng về hình bóng trước mặt nhưng vẫn đặt bao tải vào tay tôi. Tôi quay người định đi về phía sau con tàu thì tiếng gọi của người đó ngăn tôi lại.
“Đợi đã.” Anh ta nói bằng giọng miền bắc đặc sệt. “Cái bao này bị xếp nhầm chồng. Đặt nó cùng với những bao khác ở bến tàu.”
Đầu tôi hơi ngẩng lên vì ngạc nhiên. Chính là lúc này. Cơ hội mà tôi đã chờ đợi hàng tháng trời. Thế Bảo cũng ngạc nhiên như tôi khi chứng kiến một phép lạ có thể xảy ra trước mắt. Nhưng tôi vẫn nhìn anh như muốn hỏi liệu tôi có nên làm điều đó không. Anh mở to mắt, gật đầu một cách sốt ruột. Đó là tất cả những gì tôi cần. Tôi thờ ơ kéo chiếc bao tải đi về phía bến tàu, cúi đầu xuống để không ai nhìn thấy mình xong rồi tôi sẽ biến mất trong không khí.
Nỗi kinh hoàng và phấn khích chảy trong máu tôi nhưng tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để không thể hiện ra ngoài. Mỗi giây trôi qua như hàng giờ, mỗi khuôn mặt tôi lướt qua đều khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi có thể tưởng tượng, bất cứ lúc nào, Chánh Uy sẽ lao xuống bến tàu để kéo tôi trở lại địa ngục của riêng mình. Rốt cuộc thì không có điều gì tốt đẹp tồn tại mãi mãi.
Chân tôi đáp xuống sàn gỗ vững chãi của boong tàu, suýt chút nữa ngã nhào. Tuy nhiên, không có một giây phút nào rảnh rỗi. Tôi đặt chiếc bao tải xuống khu vực mà người dân trên đảo chỉ cho tôi rồi lặng lẽ bước đi. Thật dễ dàng, giống như họ đang đợi tôi đi vậy.
Mùi hương cam quýt của hòn đảo là một mùi thơm tuyệt vời, sảng khoái mà tôi có thể say đắm. Những hàng cọ dọc bờ biển, những đỉnh núi xa xa. Thị trấn này là nơi đông đúc người dân, trong các khu chợ, chơi nhạc đường phố vui vẻ và bán những mặt hàng mà tôi thậm chí chưa từng nhìn thấy. Mọi thứ về nơi này đều hấp dẫn và kỳ diệu.
Tôi đột ngột dừng bước. Một giọng nói đang gào thét. Ồn ào đến mức gần như chói tai. Nó nói tôi đã để lại thứ gì đó. Tôi quay đầu nhìn con tàu, chỉ có thể nghĩ ra một lý do khiến tôi quay lại nơi đó. Một lý do mà tôi gần như đã quên mất trong sự vội vàng của mình.
“Con nhỏ đó ở đâu?”
Không còn do dự nữa, tôi lao vào đám đông một cách hấp tấp. Xung quanh, tôi ngửi thấy mùi thức ăn tuyệt vời nướng trên lửa than hồng đỏ rực. Phụ nữ gọi tên con cái của họ. Tiếng loa giới thiệu sản phẩm. Tôi cảm thấy ma quỷ đang đuổi theo phía sau mình. Trên đỉnh tòa nhà nào đó, những chiếc đèn lồng bằng gỗ được treo xung quanh, có lẽ chúng sẽ được thắp sáng vào tối nay hoặc tối mai. Những nhịp trống đầy đủ vang vọng trong tai tôi, vang lên theo nhịp đập dồn dập của com tim. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tiếp tục chạy, len lỏi qua đám đông và các ngõ hẻm.
Cuộc rượt đuổi khiến máu tôi sôi sục. Sự phấn khích khiến tim tôi đập nhanh như những viên đạn đang lao tới. Tiếng súng vang lên ở xa phía sau thu hút sự chú ý của tôi nhưng không bao giờ làm giảm bước chân tôi. Mọi người bắt đầu quan sát, nghển cổ xung quanh để nhìn thấy bóng dáng của một cô gái mặc áo choàng đang chạy trốn.
Thật không may, đôi chân tôi đã quá mỏi để tiếp tục chạy. Tôi tạm dừng cuộc đua của mình, tìm chỗ ẩn nấp. Bên phải tôi là căn lều cổ kính, gần giống như một ngôi nhà. Phía trên cánh cửa là tấm ván gỗ lớn có khắc dòng chữ “Bói tử vi” được sơn màu đỏ như máu với ánh vàng lấp lánh. Tấm biển được trang trí bằng những chiếc lông vũ lớn đầy màu sắc cùng những chuỗi hạt gỗ. Tôi nhìn gần mười giây. Tiếng súng đã đến gần.
Tôi bước lên những bậc đá, lẻn vào căn lều tối tăm đó, cuối cùng cũng thoát nguy hiểm. Nỗi hoảng sợ không còn ám ảnh mọi suy nghĩ của tôi nữa. Tất cả những gì tôi làm là thở thật mạnh một hơi để không khí lấp đầy mọi kẽ hở trong phổi.
Bên trong căn lều khác xa với bên ngoài tồi tàn, kém hấp dẫn. Trong đời tôi chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp một cách bí ẩn như thế. Ánh sáng mờ ảo và cái lạnh làm tôi rùng mình. Căn phòng nhỏ hơn nhiều với những đồ lặt vặt nằm ngổn ngang trong các góc. Những chuỗi hạt và bùa chú treo khắp nơi. Những cuốn sách đặt lộn xộn trên giá. Bản thân những cuốn sách đầy bụi bặm và cổ kính, khiến không khí xung quanh tràn ngập mùi xạ hương. Một tấm thảm trang trí lớn nằm ở giữa sàn. Trên đó có thêu những ngôi sao và mặt trăng, cả một vũ trụ mà tôi có thể ngắm nhìn. Nhưng vẻ đẹp thực sự nằm trên chiếc bàn ở trung tâm của căn lều, một cái chén lớn, được bao phủ bởi những hình khắc tối màu kỳ lạ. Xung quanh nó, những ngọn nến nhỏ giọt bằng sáp đỏ đang cháy. Tôi từ từ đến gần bàn nhìn thấy những tàn thuốc lá đựng trong chén. Tôi biết nơi này là gì ngay lập tức.
“Tôi có thể giúp gì được cho cô, cô gái nhỏ?” Ở cửa sau có một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen đến nỗi tôi không nhận ra ông trong bóng tối. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ông, tôi không thể rời mắt được. Ngoại hình của ông giống với những người dân trên đảo nhưng người đàn ông này tỏa ra một bầu không khí u ám. Ông mặc đồ tối màu, đen và tím đậm cùng chiếc áo khoác da dài, đeo đồ trang sức bằng kim loại sáng bóng khắp người. Đôi mắt của người đàn ông sáng rực và nổi bật. Tóc ông màu xám với những lọn tóc xoăn dày. Điều kỳ lạ là dái tai của người đàn ông bị kéo căng. Người này thật kỳ lạ.
“Ông là ai?” Tôi ngạc nhiên.
Người đàn ông đột nhiên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng rộng và lớn tiếng nói. “Tôi là thầy bói, sẵn sàng phục vụ quý cô.”
Như tôi đã quan sát trước đó, tên này diễn một màn kịch và cúi chào. Sau đó, ông bắn ra một đám khói đỏ khiến tôi nhảy lùi lại, về phía cửa.
“Ông không phải thầy bói. Ông là kẻ xấu.”
“Nhầm rồi.” Người đàn ông vội vã nói với giọng dân tộc đặc sệt. “Tôi không phải kẻ xấu. Chỉ là một thầy bói biết chút ít ảo thuật đơn giản.”
“Ảo thuật?”
“Đúng thế. Người tạo ra ma thuật, không phải kẻ xấu. Tôi giúp khách hàng tìm được lối đi trong làn sương mù huyền bí của cuộc sống. Nói cho tôi biết cô đang chạy trốn khỏi ai?”
Tôi nghĩ cách tốt nhất để đối phó với người này là nói dối. Ông càng biết ít thì càng tốt.
“Không ai cả.”
“Vậy tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi muốn… đọc chỉ tay.”
Người đàn ông đưa tay ra, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tôi không phản ứng trong vài giây mới cất giọng. “Trả tiền trước.”
“Tôi không có tiền.” Tôi trả lời tỉnh rụi. Ông cười nhưng rõ ràng là không thích thú. Ông khoanh tay, ngồi vào bàn.
“Quy tắc của tôi. Khách hàng cần phải trả tiền trước nếu không cô có thể rời đi.”
Với sự miễn cưỡng, tôi thọc tay vào túi quần, lấy ra bức ảnh của mẹ tôi, phần kí ức duy nhất còn sót lại về bà mà tôi có được. Tên thầy bói lại đưa tay ra, tôi buộc mình phải đặt bức ảnh vào lòng bàn tay người đối diện. Ông chiêm ngưỡng bức ảnh tuyệt đẹp của mẹ tôi.
“Đây là cô à?” Ông lẩm bẩm.
“Không. Mẹ tôi. Bà ấy đã chết từ nhiều năm trước. Bây giờ tôi chỉ còn có ba tôi thôi.”
“Có phải cô đang chạy trốn khỏi ba cô không?”
“Không, tôi đang đi tìm ông ấy.” Người đàn ông gật đầu, bằng cách nào đó hoàn toàn hiểu được nỗi lòng của tôi rồi đặt bức ảnh qua một bên. Tôi nhìn người đàn ông nhắm mắt lại, thư giãn từng cơ trên khuôn mặt, như thể ông đang ngủ. Nhưng thay vào đó, ông hít một hơi thật chậm và sâu, bắt đầu nói bằng thứ tiếng gì đó mà tôi hoàn toàn không hiểu.
Sau đó ông im lặng, ngồi bất động cho đến khi ông bừng tỉnh và chộp lấy tay tôi. Đôi mắt của ông nhìn xuống lòng bàn tay tôi đến nỗi tôi như cảm thấy một cảm giác nóng rát ở đó. Những ngón tay tật nguyền của ông lần theo những đường chỉ tay trên tay tôi, ông liên tục thì thầm bằng giọng nói khó nghe. Khi tôi rút tay về cũng là lúc ông đã nói xong.
“Cô đang gặp rắc rối đấy, cô bé ạ. Cuộc tìm kiếm của cô là vô ích, tuy nhiên cô sẽ nhận được một điều tuyệt vời. Với lại sẽ có một người bạn đồng hành trên mỗi chặng đường cô đi. Cô sẽ không đơn độc. Trước mắt cô được bao phủ bởi một bức tường nhưng nó sẽ sớm bị hạ xuống. Hãy để trái tim của cô làm chủ. Và…”
“Và thế nào?” Tôi hồi hộp.
Ông nheo mắt lại, chồm người về phía tôi. “Và cô sẽ được tự do hoàn toàn.”