Cùng anh băng qua đại dương - Chương 13
Đôi mắt tôi hấp háy rồi mở ra chào đón ánh bình minh, quả cầu lửa đó thật đẹp trong ánh sáng thuần khiết.
Tôi nghiêng đầu, nhận ra cả đêm mình đã ngủ trên vai Thế Bảo. Anh tựa lưng vào thành giường, ngủ say. Lần đầu tiên, tôi và anh ở khoảng cách gần như vậy. Từ khuôn mặt, tôi chuyển sang hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của anh. Đôi bàn tay thô ráp đó đã từng băng bó vết thương giúp tôi, xoa dịu những đắng cay, tủi hờn, là liều thuốc, bài hát trái tim và ánh sáng của tôi. Thời gian qua nếu không có anh cạnh bên, mỗi ngày của tôi sẽ trôi qua vô nghĩa.
Hình như trái tim tôi đã rung động vì anh. Trong tình yêu này, có một phần của lòng biết ơn, một cảm giác rằng những gì trao đi đều thiêng liêng và quý giá, chúng sẽ tồn tại theo thời gian vào những vòng luân hồi vĩnh hằng của cuộc sống dù cho có được hồi đáp hay không.
Tấm chăn rơi ra, tôi cầm lấy nhẹ nhàng đắp lên người anh nhưng vẫn làm anh cựa quậy.
“Em làm anh thức giấc à?”
“Đằng nào thì cũng phải dậy thôi.” Thế Bảo dụi mắt. “Tối qua ngủ thế nào?”
Tôi sẽ không nói cho anh biết rằng đêm qua tôi ngủ an lành và không mộng mị. Thay vào đó, tôi gật gù. “Cũng được. Ít nhất là tốt hơn những ngày ở trong căn phòng tối đó.”
Thế Bảo cười nhẹ rồi chúng tôi rơi vào khó xử, không biết nên nói gì nữa.
“Ừm… chúng ta tiếp tục cuộc hành trình chứ?” Thế Bảo gãi tai hỏi.
Tôi chỉ gật đầu, đứng lên.
Chúng tôi trả tiền phòng rồi bước ra ngoài. Sau một đêm dài lạnh lẽo, bình minh mang đến những tia nắng ấm áp. Ánh vàng dịu dàng vuốt ve mặt đất, đốt cháy những chú chim hòa vào bản hợp xướng du dương.
Điều đầu tiên chúng tôi làm là đi tới cửa hàng thời trang để mua quần áo và ít vật dụng cá nhân. Số tiền mà cậu hai đưa còn dư khá nhiều nên tôi mua luôn cho Thế Bảo. Sau đó tìm nhà tắm công cộng để rửa ráy cho trôi đi những bụi bặm. Phía trước là chặng đường gian nan, không biết điều gì sẽ xảy đến. Chúng tôi cần phải ăn no mới có sức lên đường.
“Anh nợ em bộ đồ này và một tô phở.” Thế Bảo nói khi bước ra từ quán phở.
Tôi mím môi. “Những thứ anh nợ em làm sao bằng những điều anh làm cho em. Anh nợ em vật chất còn em nợ anh về mặt tinh thần.”
“Ngày tháng còn dài, em cứ từ từ trả cũng được.” Nói xong, Thế Bảo nháy mắt với tôi khiến tôi đỏ bừng cả mặt. Tôi hiểu còn có điều gì đó ẩn chứa đằng sau câu nói đó. Là điều gì, có lẽ cả tôi và anh đều rõ.
Tiếp theo của cuộc tìm kiếm, chúng tôi đến cửa hàng hạt giống duy nhất trong thị trấn.
Đây là nơi mà ba tôi từng ghé đến. Tôi đứng nhìn toàn bộ cửa hàng, thầm nghĩ. Nhưng để làm gì? Tôi nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra nguyên nhân gì khiến ba tôi đến chỗ này. Tôi nhớ lại trong các cuộc trò chuyện với ba, ông chưa lần nào nhắc đến chuyện trồng cây. Ba tôi, người đàn ông luôn cống hiến cuộc đời mình cho biển cả.
“Vào trong thôi.” Thế Bảo chạm vào tay tôi khiến tôi bừng tỉnh.
Khi vào bên trong cửa hàng, tôi đưa hình ba tôi cho ông chủ xem. “Ông đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Ông chủ cửa hàng xem kỹ rồi gật. “Thấy rồi. Một năm trước ông ấy từng đến cửa hàng của tôi.”
Tôi mừng rỡ. “Thật sao?”
Tôi định hỏi tiếp thì Thế Bảo vội lên tiếng. “Chờ đã. Lâu như vậy sao ông vẫn còn nhớ?”
“Những người khác thì tôi không nhớ lắm nhưng người đàn ông này là khách sộp. Ông ấy mua tất cả hạt giống hoa hướng dương của cửa hàng tôi.”
Tôi nhìn Thế Bảo, nhíu mày. “Hạt giống hoa hướng dương?”
“Đúng thế. Ông ấy nói bao nhiêu đó vẫn không đủ nên ông ấy đi nơi khác mua tiếp.”
“Ba tôi có nói đó là nơi nào không?”
Người đàn ông lắc đầu. “Cái này thì tôi không biết.”
Tôi định hỏi ông chủ cửa hàng ba tôi mua hạt giống hoa hướng dương để làm gì nhưng sực nhớ ra có hỏi cũng vô ích. Ông ta chắc chắn sẽ không biết. Mỗi lần ba tôi làm việc gì cũng đều tỏ ra bí mật. Làm xong mới cho mẹ con tôi biết. Ba nói bất ngờ như vậy sẽ khiến niềm vui nhân đôi.
“Em thật sự không biết ba em đang làm gì sao? Chẳng hạn như trước lúc đi, ông ấy có nói gì không?” Bước ra từ cửa hàng, tôi nghe Thế Bảo hỏi.
Tôi lắc nhẹ đầu. “Ba chỉ nói đi tìm kho báu ngoài đại dương, ông ấy muốn gia đình không còn nghèo đói nữa.”
“Kho báu sao? Ba em thật sự tin là có kho báu thật? Ông ấy không ngây thơ đến mức đó chứ?”
Câu nói này của Thế Bảo khiến tôi có cảm giác như anh đang sỉ nhục ba tôi vậy. Tôi nghiêm nghị nhìn anh.
“Xin lỗi. Anh không cố ý nói như vậy.”
“Bỏ đi. Ba em lúc nào cũng tỏ ra bí ẩn, chẳng bao giờ nói trước việc gì. Ông ấy luôn mang đến những niềm vui bất ngờ.”
Có lần ba không nhớ sinh nhật của tôi nhưng đến cuối ngày lại tặng tôi chiếc bánh kem hình ngôi sao còn hát chúc mừng sinh nhật tôi khiến tôi suýt chút nữa thì giận ông luôn rồi. Tôi mỉm cười khi nhớ về những kí ức tuổi thơ.
“Nếu nói như anh, chẳng lẽ Chánh Uy cũng là kẻ ngốc sao? Hắn tìm ba em một phần cũng là vì cái kho báu đó.”
“Ai biết được. Anh nghĩ chắc ba em còn có mục đích khác.”
Thế Bảo nói y chang cậu hai của tôi nhưng đó là mục đích gì, không ai đoán được.
Đột ngột, Thế Bảo dừng chân, khuôn mặt biến sắc. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh và thấy hai tên thuộc hạ của Chánh Uy ở đằng trước. Chúng láo liên tìm kiếm. Trước khi tôi kịp phản ứng hay nói bất cứ lời nào, cổ tay tôi bị Thế Bảo nắm lấy. Anh kéo tôi vào một con hẻm vắng. Ý định mua kéo cắt tóc để cải trang giờ không còn kịp.
“Thị trấn này không an toàn, chúng ta nên rời đi. Dù gì thì ba em cũng không có ở đây.” Thế Bảo nói.
Tôi kích động, siết mạnh tay anh, lắc lắc. “Chúng ta sẽ đi đâu? Làm sao tìm được ba em? Bây giờ em chẳng biết phải làm gì cả. Hoàn toàn không có tin tức gì về ông ấy.”
Anh đặt tay lên vai tôi, dịu giọng. “Bình tĩnh đã. Cứ rời khỏi hòn đảo này rồi tính tiếp. Nếu để đàn em của Chánh Uy bắt, em sẽ không có hy vọng để tìm lại ba mình.”
Tôi nhìn vào mắt anh, ánh mắt chân thành và kiên định. Tôi hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể để bình tĩnh lại.
“Bây giờ điều quan trọng là tìm một con thuyền.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi kêu khe khẽ. “Có rồi. Đi theo em.”
Tôi nắm tay Thế Bảo chạy vào một con đường khác. Từ con đường đó chạy thẳng ra bờ biển. Tôi ngó quanh, không thấy bọn chúng đuổi theo.
Nhưng bỗng nhiên phía sau có giọng nói lớn. “Bọn họ ở đằng kia.”
Chúng tôi cố chạy nhanh hết sức có thể. Cuộc đời tôi từ lúc rời khỏi nhà đã gắn liền với từ khóa: chạy. Thế Bảo nói đúng. Đôi khi ở lại chính là dại dột, có nhiều lúc cần phải lấy hết dũng khí bỏ chạy để sinh tồn, để hướng tới một tương lai tốt đẹp. Điều còn lại là phụ thuộc vào hoàn cảnh kèm một chút may mắn.
Hai mươi phút sau, hang động hiện ra trong tầm mắt. Chúng tôi cùng chạy vào đó. Đúng như lời ông thầy bói đã nói, bên trong hang có một chiếc bè cùng những vật dụng đi biển. Tôi và Thế Bảo mặc áo phao vào rồi đẩy bè ra biển, bắt đầu chèo. Tôi nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi. Trên biển lênh đênh, ngoài chiếc bè của chúng tôi còn có một vài con thuyền của người dân đang làm công việc của họ. Giữa làn nước trắng xóa, giữa những âu lo và mệt nhọc, chiếc bè lướt đi êm ả, mang theo niềm hy vọng vào giấc mơ được tự do của cả hai chúng tôi.
Những cơn gió như người chỉ huy dàn nhạc của biển, đưa những cơn sóng lên cao rồi hạ xuống, lúc trầm lúc bổng trong suốt bản ballad buổi sớm, tạo thành những nhịp đều đặn.
Trong lúc tôi cứ đinh ninh sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra thì một con tàu xuất hiện ở phía xa, lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi nhíu mày nhìn nó vững vàng tiến lại gần, mỗi lúc một rõ hơn, giật mình đập vai Thế Bảo.
“Bọn người của Chánh Uy đang đuổi theo chúng ta.”
Thế Bảo quay đầu nhìn ra sau, lầm bầm. “Đáng ghét. Bọn chúng là ma hay sao mà cứ ám chúng ta mãi không biết.” Anh cố hết sức chèo để đẩy chiếc bè trôi về phía trước.
Tôi hốt hoảng. “Không xong rồi. Chiếc bè này sẽ không đấu lại con tàu hiện đại của Chánh Uy. Làm sao bây giờ?”
Thế Bảo lặng thinh, lông mày nhíu lại. Đột nhiên anh nói. “Chỉ còn một cách, chúng ta nhảy xuống biển để bơi vào bờ. Nếu không, chẳng bao lâu chúng ta sẽ bị tóm gọn.”
“Liệu có ổn không?”
“Ổn hay không cũng phải thử. Đó là cách duy nhất. Em biết bơi mà, đúng không?”
“Nhưng…” Tôi nhìn dòng nước bên dưới, đột nhiên có chút sợ sệt. “… em chưa bơi biển lần nào. Có cũng chỉ bơi gần bờ.”
“Em có tin anh không?”
Tôi sững sờ, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ quyết tâm của anh. Đây là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, kể từ lúc tôi lên con tàu khốn kiếp ấy. Trong những tháng ngày đen tối nhất cuộc đời, anh bỗng xuất hiện như hạt nắng sau mưa, phá bỏ bức tường giam tối tăm và xây nên những điều mới mẻ. Chính lúc này, tôi nhận ra mình cần anh đến nhường nào. Tôi khẽ gật đầu, thay cho câu trả lời.
Anh mỉm cười, cố vượt qua con thuyền trước mặt, lợi dụng nó để che khuất tầm nhìn. Như vậy Chánh Uy sẽ không biết chúng tôi đang làm gì. Sau đó anh đưa tay ra. Không phân vân một giây nào, tôi nắm lấy bàn tay đó rồi cả hai chúng tôi lao xuống, hoà mình vào dòng nước lạnh lẽo. Buổi sáng ít có sóng nhưng nước lạnh thấu xương vì trời sắp chuyển sang đông.
Chúng tôi bơi dưới con thuyền của một người dân, hướng về phía bờ. Thế Bảo vẫn nắm chặt tay tôi. Có anh bên cạnh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Chợt, áo phao của tôi bị một tảng đá nhọn đâm thủng khiến nó xẹp lép. Như người ta thường nói, một khi xui xẻo bắt đầu sẽ kéo theo những chuyện xui xẻo khác. Chân tôi bị chuột rút, tê cứng, không thể cử động. Tôi hoảng loạn và sợ hãi. Tiếng động cơ của con tàu vang vọng xung quanh. Có lẽ Chánh Uy đang lùng sục để bắt chúng tôi.
Ba mươi giây sau, cơ thể tôi dần chìm xuống, đôi chân mỏi nhừ. Tôi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Tóc tôi bồng bềnh như rong biển, gợn sóng theo dòng nước, ánh nắng ngày càng xa. Tôi nỗ lực để trồi lên mặt nước, hít thở một chút không khí rồi lại chìm xuống. Lần này tôi chìm xuống nhanh hơn, sự hoảng loạn khiến tim tôi đập mạnh. Tôi không thể cố gắng được nữa. Mình sẽ chết ư?
Những ngày tháng ấu thơ lấp đầy tâm trí tôi. Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy mẹ. Bà vươn tay ra, hỏi tôi có muốn đi cùng bà không. Dĩ nhiên là tôi muốn. Tôi muốn bà kéo tôi ra khỏi mặt nước nên vô thức đưa tay về phía bà. Khi tôi không thể nín thở được nữa, dòng nước lạnh ùa vào, mọi ảo tưởng sống sót đều tan biến. Chẳng bao lâu nữa, tình trạng thiếu oxy sẽ lấy đi suy nghĩ của tôi.
Giữa khoảnh khắc tôi biết mình sẽ phải chết, cơ thể tôi sẽ trôi nổi, chẳng còn gì ngoài xương thịt dần mục nát theo dòng nước thì có một cánh tay vòng quanh eo tôi, kéo tôi vào lồng ngực vững chãi. Môi tôi tím tái được sưởi ấm bởi đôi môi của ai đó. Nụ hôn ấy là lời hứa hẹn của năm tháng và sự ngọt ngào chờ đợi một tình yêu đích thực.
Giây tiếp theo, bầu trời trên đỉnh đầu tôi tối sầm lại.