Cùng anh băng qua đại dương - Chương 16
Sau hai tuần cộng thêm năm ngày nữa, chúng tôi đã kiếm đủ tiền để mua con thuyền buồm đó. Nhưng bất tiện ở chỗ phải có gió thì thuyền mới chạy được. Vì không có thuyền máy nên chúng tôi đành phải dùng đến thuyền buồm.
Chiếc thuyền được làm từ gỗ sồi, cột buồm cao màu xám bồ câu. Tuy nó đã cũ nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi cá dính trên những tấm ván. Khi trời nổi gió, tôi và Thế Bảo dong buồm ra khơi, bắt đầu chuyến phiêu lưu.
Thuyền buồm nở rộ trên biển, cánh buồm đẹp như cánh hoa, xanh biếc tôn lên bầu trời và sóng biển. Màu nâu ấm áp của thuyền khiến tôi nhớ đến tổ ấm và lò sưởi, nhớ đến những buổi tối yên tĩnh bên gia đình, những câu chuyện cười vang lên xua tan giá lạnh mùa đông.
Tôi cảm nhận được gió, thổi theo nhịp độ của vĩ cầm, nhảy múa với những nốt trầm bổng, được nhấn mạnh bởi sự im lặng của tâm hồn. Tôi nhìn cánh buồm căng phồng, gợn sóng như nước xung quanh luôn sẵn sàng đẩy chúng tôi tiến về phía trước. Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn bóng cột cao lớn rồi mờ đi, tuy nhiên nó chỉ là một dạng bóng tối nhợt nhạt, chẳng gì có thể so sánh với ánh sáng rực rỡ của các ngôi sao vào ban đêm.
Thế Bảo có nhiệm vụ căng buồm. Tôi đứng đằng sau bánh lái, điều khiển hướng đi của con thuyền. Tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được thoả mãn. Tôi cho thuyền chạy băng băng về phía Đông. Chuyến đi này mông lung, vô định, thật khó để xác định ‘chân trời phía Đông’ mà ba tôi nói là ở đâu nhưng tôi vẫn nhen nhóm hy vọng dù là nhỏ nhoi. Tôi không mong chờ chuyến đi này sẽ thuận buồm xuôi gió nhưng tôi tin tưởng vào con thuyền của mình sẽ đưa chúng tôi vào bờ khi thời tiết trở nên xấu.
Thế Bảo bước đến đứng bên cạnh tôi, dang hai tay hít thở khí trời. “Lâu lắm rồi anh mới được tự do như thế này. Cảm giác lênh đênh giữa biển khơi thật sảng khoái.”
“Em cũng vậy. Anh có hối hận khi cùng em phiêu lưu không?” Tôi chớp mắt hỏi anh.
Anh ngó tôi. “Sao lại hối hận? Cùng em trôi dạt trong không gian xanh thẳm là thiên đường của anh.”
Tôi cười mỉm chi. Với cánh buồm căng phồng bay phần phật trong cơn gió đầu đông, con thuyền lướt đi êm ái, xoay mình nhịp nhàng trong vũ điệu của biển, dòng nước trắng xoá nhô lên trước mũi thuyền. Bầu trời xanh, biển cũng xanh. Xanh như tuổi trẻ, xanh như niềm hạnh phúc đang lan toả trong tim. Tuổi xuân tôi trải qua vô vàn gian khổ và chông chênh. Nhưng nếu không có những ngày tháng đen tối ấy, tôi sẽ không gặp được Thế Bảo, cùng anh băng qua đại dương, xuyên qua ngàn lớp sóng. Một lần thôi, tôi muốn đắm chìm trong mơ mộng, quên đi những tháng ngày nhọc nhằn, quên đi những đắng cay, tủi hờn. Giờ phút này chỉ có tôi, anh và biển xanh ngút ngàn.
Cơn gió giảm dần. Chiếc thuyền trôi chậm lại. Thế Bảo và tôi ngồi ở mép thuyền, thả hai chân xuống biển. Làn nước lạnh và trong vắt chạm vào đầu những ngón chân khiến tôi rùng mình.
Thế Bảo thò tay vào túi áo khoác, lấy ra bộ bài cũ mà anh đã ‘chôm’ của Chánh Uy.
“Anh vẫn nhớ à? Em quên mất chuyện này luôn.” Tôi mỉm cười trước nụ cười ranh mãnh của anh. Chúng tôi cùng nhau chơi bài suốt hàng giờ liền.
Chơi chán, tôi bước tới mũi thuyền, ngửa mặt đón gió. Nghe tiếng đục đẽo phía sau, tôi ngoái đầu lại, thấy Thế Bảo đang khắc gì đấy lên một miếng gỗ. Anh chú tâm khắc nên tôi không dám hỏi. Đến khi hoàng hôn nở những bông hoa màu cam trên mây, anh mới hoàn thành.
Đưa thành phẩm cho tôi, anh nói. “Tặng em nè.”
Đó là một chiếc thuyền nhỏ có cánh buồm xinh xắn, được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
“Bất cứ khi nào em cảm thấy tuyệt vọng, hãy nhìn nó để lấy lại niềm tin. Anh mong em sẽ mạnh mẽ, đương đầu với những thách thức và mạo hiểm trong cuộc sống, vượt qua sóng gió để cập bến thành công.” Anh nói.
Tôi ngạc nhiên về món quà. Ngoài ba tôi, chưa một ai tặng tôi thứ gì có ý nghĩa đến thế. Không kiềm được cảm xúc của mình, tôi nhào vào lòng anh, từ từ tan vào hơi ấm của anh. Thế Bảo vòng tay ôm tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Thật đẹp. Đây là món quà đẹp nhất mà em từng nhận được.” Tôi nói. Trái tim bừng lên một thứ ánh sáng vàng dịu.
Thế Bảo cười đầy tự hào như thể vừa được trao tặng tất cả sự giàu có trên thế giới.
“Phải nhưng em là kho báu đẹp nhất của anh.”
Tôi cười, ôm con thuyền gỗ vào lòng.
“Anh nói điều đó với bao nhiêu cô gái rồi?”
“Chỉ có người xứng đáng thôi.”
Đột nhiên gió thổi mạnh hơn khiến con thuyền lướt nhanh về phía trước. Mặt biển xuất hiện từng đợt sóng dâng cao. Nước biển vẩn đục, chảy xiết. Thuyền nâng lên hạ xuống khiến cả người tôi chao đảo. Ở phía chân trời có ráng đỏ.
Tôi nắm chặt tay Thế Bảo, lo lắng hỏi. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không hay rồi. Sắp có bão. Chúng ta phải tìm nơi nào đó để tránh bão.” Anh hét to, tiếng gió rít gào át đi giọng nói của anh.
Trước khi tôi thực hiện chuyến phiêu lưu này, Thế Bảo có cảnh báo vài ngày nữa sẽ có mưa to nhưng lúc đó tôi quá chủ quan, nghĩ rằng anh chỉ phỏng đoán thôi, chắc gì là thật. Bây giờ sắp có giông bão, tôi nhận ra mình thật ngu ngốc khi xem thường lời nói của anh.
Tôi nhìn bốn bề chung quanh, chỉ thấy sóng nước mênh mang. Còn chưa kịp suy nghĩ gì thì mưa bắt đầu rơi, ngày càng nặng hạt. Tôi nắm chặt cột buồm. Những con sóng màu bạc cuộn xoáy như những cái hố khổng lồ có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào. Tôi đã từng yêu bầu trời trước cơn bão, tôi đã từng yêu biển lúc phẳng lặng. Nhưng tôi ghét thời khắc này. Cơn bão sẽ khiến tôi mất mạng không chừng. Cột buồm bất ngờ bị mưa gió làm cho ngã sập. Thế Bảo nhanh chóng kéo tôi ra khỏi nơi đó. Cơn bão càng lúc càng mạnh. Gió gào thét dữ dội bên dưới những đám mây đen kịt.
Chưa bao giờ tôi ước ao được trở về quê nhà như lúc này, để hít hà mùi của quê hương. Vì ở đây, tôi cảm nhận được cơn thịnh nộ của biển cả. Những con mòng biển bị ném vào cơn bão, lóe lên những vệt trắng trên nền xám, nhào lộn khi chúng chống chọi với cơn gió giật. Bên dưới chúng, biển dâng lên như những ngọn núi lớn, giận dữ, hỗn loạn, hoang dã. Cơn giận của thiên nhiên thật đáng sợ.
“Ở đằng kia hình như có một hòn đảo. Hy vọng con thuyền sẽ trôi đến đó trước khi nó lật. Nhã Thụy, em ổn không? Cố lên.” Giọng của Thế Bảo xen kẽ giữa tiếng gió.
Mưa tạt vào mặt khiến tôi không thể trả lời anh. Khi những con sóng rung chuyển con thuyền sắp bị lật, mọi giác quan trong tôi đều tập trung vào khoảnh khắc này, như thể đây chính là khoảnh khắc mà tôi thực sự sinh ra. Gió đủ mạnh để nhấc bổng tôi lên và ném tôi vào làn sóng nước mặn. Nước tràn vào miệng, mắt, mũi làm tôi ho sặc sụa. Tóc tôi quất mạnh vào mặt đến mức tôi hầu như không thể nhìn thấy gì cả. Tôi cũng không thấy Thế Bảo. Tôi túm chặt túi quần, trong đó là món quà của anh. Anh dặn tôi phải mạnh mẽ đương đầu với giông bão nhưng anh quên nói khi kiệt sức rồi, tôi phải làm sao đây?
Tôi cầu nguyện một lối thoát nhưng bóng tối vây kín.
***
Ánh sáng ấm áp chiếu xuống lông mi. Tôi từ từ mở mắt ra, nheo lại một chút. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là vòm trời cao rộng. Những đám mây tạo thành từng cụm trắng muốt hoàn hảo, như thể chúng là những con thuyền neo đậu an toàn ở bến cảng thiên đường. Dưới ánh nắng, mọi màu sắc đều trở nên rực rỡ. Tôi nhoẻn miệng cười, giơ tay lên để những tia nắng rọi xuống tay mình. Nắng thật đẹp. Chính món quà của mặt trời đã khiến mỗi khoảnh khắc trở nên phong phú, phấn chấn. Đối với tôi, đó là bản giao hưởng của màu sắc, một bản giao hưởng mang lại cảm giác khiêu vũ đến tận trong tim.
Sực nhớ ra chuyện gì đó, tôi bật dậy. Tôi vẫn chưa chết và đang ở trên một hòn đảo hoang vu, không bóng người. Chiếc thuyền buồm nằm im trên cát. Trước mặt tôi, biển xanh êm dịu chứ không hung dữ như cơn bão đêm qua.
“Thế Bảo…” Tôi nhớ đến anh, nhìn quanh quất. Anh nằm bất tỉnh cách tôi không xa.
Tôi chạy đến, lay vai anh. Cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Tôi thầm vui mừng.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Thế Bảo ngó nghiêng tứ phía.
“Em không biết nữa. Hình như là một hòn đảo không người.” Tôi đáp, đỡ anh đứng lên. “Cơn bão đã dạt chúng ta đến đây.”
“Anh cứ nghĩ chúng ta ‘không xong’ rồi chứ. Thật may mắn khi chúng ta vẫn còn sống.”
“Phải, thật là may.”
Chúng tôi bước đến chiếc thuyền nằm trơ trọi trên cát. Ngoài cột buồm bị gãy ra, con thuyền vẫn còn nguyên vẹn.
Thế Bảo đề nghị. “Dù sao thì chúng ta cũng đã vô tình lạc tới đây, đi tham quan một chút đi.”
“Ý kiến hay đó.” Tôi đồng tình.
Cuộc hành trình khám phá hòn đảo hoang sơ của hai nhà thám hiểm nghiệp dư diễn ra chóng vánh. Hòn đảo chẳng có gì ngoài đất, đá, và cát, thậm chí còn không có cây cối. Bốn bề hoang sơ, vắng vẻ.
“Nơi này khá rộng, thời tiết cũng tốt sao lại không có người sinh sống nhỉ?” Thế Bảo như hỏi một mình.
“Chắc là người ta không biết tới nơi này hoặc cũng có thể đất ở đây không thể trồng trọt hay chăn nuôi.” Tôi đoán.
“Nói vậy chúng ta là những người đầu tiên tìm thấy nơi này. Nếu chúng ta công bố cho cục du lịch quốc gia, biết đâu chúng ta sẽ được nhận một khoản thưởng hậu hĩnh.” Thế Bảo bông đùa.
Tôi phì cười rồi mắt tôi rơi vào con tàu bị đâm vào một tảng đá lớn cạnh hòn đảo.
Tôi kéo áo người bên cạnh, hất mặt về phía đó. “Xem ra chúng ta không phải là những người đầu tiên tới đây.”
Thế Bảo chau mày. “Có người tới đây trước à?”
“Đi xem thế nào.” Tôi nói, bước về phía đó. Con tàu cũ kỹ bị hỏng nặng phần đầu, móp méo, lồi lõm. Các ván sàn bung ra. Bên hông tàu bị thủng một mảng lớn. Khi lại gần con tàu, tôi khựng lại, miệng há ra sửng sốt.
“Chuyện gì vậy?” Thế Bảo chắc hẳn đã nhìn thấy biểu cảm của tôi nên hỏi.
“Đó là… đó là… con tàu của ba em…” Dòng chữ Sky khắc trên thân tàu không lẫn vào đâu được.
Thế Bảo kinh ngạc, thốt ra. “Cái gì? Em chắc chứ?”
Tôi gật mạnh. Hình dáng con tàu của ba, tôi nhớ rất rõ. Những ngày ba tôi không đi biển, tôi hay trèo lên tàu, nằm dài dưới sàn đón nắng. Thậm chí tôi còn biết có bao nhiêu phòng trên con tàu này. Ngày ba tôi ra khơi, con tàu đã cũ nay nó lại càng cũ hơn, chứng tỏ nó đã trải qua một khoảng thời gian khi ở tại hòn đảo quạnh quẽ này.
“Vậy ba em… đâu? Hòn đảo này không người sinh sống, chẳng có thứ gì để người ta sinh tồn cả. Không lẽ…” Thế Bảo ngập ngừng.
Tôi nhìn anh, không muốn nghĩ đến điều mà anh đang nghĩ. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã thấy đôi chân mình bước lên tàu. Thế Bảo theo sau tôi. Một vài thanh gỗ bị rỉ sét và có mùi cũ xưa. Con tàu của ba tôi đã đi qua những biển cả bình yên và giông tố, vượt qua thăng trầm của bao mặt trời. Ba từng nói sẽ đóng một con tàu mới nhưng cuối cùng vẫn không nỡ rời xa con tàu Sky, vẫn cùng nó lênh đênh giữa trùng khơi.
Con tàu của ba tôi ở đây, vậy còn ba, ông ở đâu?
Vừa bước chân vào phòng khách tan hoang, tôi nhìn thấy ba cái rương bám đầy bụi đặt thẳng hàng một góc cạnh cửa sổ.
Thế Bảo nhìn theo ánh mắt của tôi, cất giọng hỏi. “Là kho báu mà ba em đã nói sao?”
Tôi không đời nào tin ngoài đại dương xa tít có kho báu. Đó chỉ là lời đồn thổi hoặc chỉ có trong truyện thần thoại. Vậy ba cai rương này là gì? Có phải là những thỏi vàng lấp lánh hay những viên ruby sáng ngời?
Tôi không trả lời Thế Bảo, thay vào đó, tôi lại gần ba cai rương. Tất cả đều không khóa nhưng có chốt. Tôi mở chốt của chiếc rương đầu tiên. Thứ có ở bên trong khiến tôi ngỡ ngàng. Hai chiếc rương còn lại cũng vậy.
“Tại sao ba em lại cất giấu nhiều hạt giống hoa hướng dương như vậy?” Thế Bảo thắc mắc nhưng tôi không lý giải được.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với ông chủ cửa tiệm hạt giống cho rằng hai chuyện này có liên quan chỉ là tôi không hiểu nguyên do.
Tôi quay đầu tìm kiếm xung quanh, đi ra đi vào tất cả các ngõ ngách trên con tàu. Nhất định phải có…
“Nhã Thụy, em đang tìm gì vậy?” Thế Bảo chộp lấy tay tôi.
“Ba em không vô duyên vô cớ làm những việc vô ích. Chắc chắn… chắc chắn phải có nhật ký hay thư từ gì đó để giải đáp tất cả những chuyện này.”
Thế Bảo chỉ gật đầu rồi giúp tôi tìm manh mối. Trong lúc tôi đang tìm thì nghe tiếng anh gọi. “Nhã Thụy, lại đây.”
Tôi quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đang đứng trước một căn phòng.
Đó là…