Cùng anh băng qua đại dương - Chương 17
Đó là phòng ngủ của ba tôi trên tàu, là nơi duy nhất tôi chưa đặt chân vào kể từ lúc lên tàu. Tôi chậm rãi đi về phía đó, cảm thấy đầu gối của mình run rẩy. Nhìn cánh cửa đã phai màu, một làn sóng sợ hãi dâng lên trong tôi. Đặt tay lên nắm cửa, tôi đứng bất động, không dám xoay. Tôi sợ mình sẽ nhìn thấy điều mà tôi không muốn. Từ bên cạnh, tôi cảm nhận được cái siết vai nhẹ của Thế Bảo, điều đó giúp tôi thêm can đảm. Hít một hơi thật sâu, tôi xoay nắm cửa rồi mở ra.
Đập vào mắt tôi là một căn phòng hoang tàn, bụi bặm, đầy mạng nhện. Những bức tường loang lổ bám đầy rêu phong. Trên giường là một… bộ xương. Tôi bàng hoàng bước lại gần. Đó là ba tôi, tôi biết được là vì chiếc nhẫn trên tay ông. Dù nó không còn sáng bóng nhưng tôi vẫn nhận ra đó là nhẫn cưới của ba.
Chân tôi khuỵu xuống. Khi cảm xúc trao cho tôi lá bài nỗi buồn, đó cũng là lúc nước mắt tôi tuôn rơi. Dù đã nghi ngờ chuyện này nhưng tôi vẫn không thể kìm nén nỗi đau. Một lần nữa cảm xúc của tôi trở nên hỗn loạn, tim tôi thắt lại. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi nhanh trên áo len tôi đang mặc. Tôi cảm nhận được được sự ẩm ướt trên da mình, từng giọt lệ rơi ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Cuối cùng, sau nhiều tháng gian khổ, tôi đã tìm được ba mình nhưng trớ trêu thay, tôi không thể ôm, không được chạm, không thể sà vào lòng ba, không còn được ba hôn lên tóc mình, không còn được ba cù lét vào bụng như ngày xưa. Cảm giác tan vỡ ném tôi vào hố sâu đau đớn, như thể nỗi đau của tôi không có lớp da và khi gió thổi vào khiến nó chảy máu. Tôi mong chờ cuộc tương ngộ với ba sẽ ngập tràn tiếng cười nhưng giờ đây những điều mà tôi từng ao ước đã vỡ tan, nơi từng là bến đỗ bình yên giờ chỉ còn lại sự trống rỗng, tang thương.
“Nhã Thụy, em xem này.” Giọng nói của Thế Bảo thu hút sự chú ý của tôi.
Nhìn theo ánh mắt của anh, tôi thấy một quyển nhật ký nằm bên cạnh bộ xương. Là nhật ký của ba tôi. Những ngày đi biển xa nhà, lúc rảnh rỗi ba tôi thường viết nhật ký. Có lần tôi lén đọc trộm nhật ký của ba mới biết ông viết về mẹ, về tôi, về những chuyến đi trên đại dương rộng lớn bằng những câu từ sâu sắc. Nó giống như chuyến du hành của tâm hồn tôi, xuyên qua các thung lũng của bóng tối và ánh sáng.
Tôi cầm quyển nhật ký lên, vuốt ve nó một cách trìu mến, cẩn thận. Bìa nhật ký đã ố vàng, còn vương những hạt bụi lấp lánh. Tôi vừa giở ra, một tấm ảnh cũ rớt xuống. Đó là ảnh của mẹ và tôi lúc bảy tuổi. Chữ viết đã phai màu mực nhưng vẫn còn đọc được. Những trang đầu tiên, tôi đã đọc rồi nên tôi tiếp tục lật đến trang thứ hai mươi.
Ngày nắng nhạt. Nhã Thy thân yêu. Anh vẫn còn nhớ em đã từng nói với anh, em có hai ước nguyện trong đời. Một là, em muốn sau này chúng ta sống trong ngôi nhà nhỏ bên bờ biển. Anh đã thực hiện được rồi. Còn điều ước nguyện thứ hai, em muốn trồng thật nhiều hoa hướng dương thành một cánh đồng xinh đẹp kế bên ngôi nhà. Mỗi ngày chăm sóc nó, đợi anh đi làm trở về. Nhưng mãi mà anh không thể thực hiện được chỉ vì anh quá nghèo. Thật ra có người ngỏ ý muốn bán cánh đồng hoa hướng dương của họ cho anh nhưng ngặt nỗi anh không có tiền. Với lại, nếu chính tay anh trồng thì sẽ có ý nghĩa hơn, phải không?
Ngày u ám. Gió nhẹ. Viết cho người vợ yêu dấu. Em đã từ bỏ cuộc sống khá giả để đi theo một thằng khố rách áo ôm như anh, nhưng anh lại không thể cho em một cuộc sống đủ đầy. Em không những không oán than nửa lời mà còn động viên, khích lệ tinh thần anh, nói anh là người giỏi giang, sau này nhất định sẽ công thành danh toại. Em đã cho anh sức mạnh và niềm tin. Tuy nhiên, nhìn hai mẹ con nhường qua sớt lại chiếc bánh nếp, anh không chịu nổi. Anh nói vui rằng ngoài đại dương xa tít có kho báu, nếu tìm được chúng ta sẽ trở nên giàu có. Nhưng anh biết đó là điều viển vông. Không làm mà có ăn rồi kho báu cũng sẽ cạn kiệt. Đối với anh, tình yêu của em là kho báu duy nhất mà anh cần. Những ngày sau đó, anh chợt nảy ra một ý tưởng. Anh sẽ đi buôn xa, kiếm thật nhiều tiền đem về cho hai mẹ con. Hơn hết, anh sẽ kiếm đủ số hạt giống hoa hướng dương để trồng thành cả một cánh đồng tươi đẹp. Anh không nói cho em biết đâu vì anh muốn cho em một điều bất ngờ.
Ngày lộng gió. Biển nổi sóng. Con tàu đã neo đậu ở bến an toàn rồi em à. Anh rảnh rỗi lại ngồi viết nhật ký cho em đây. Em và con có khỏe không? Hãy nhớ ăn uống đúng giờ và ngủ đủ giấc. Hôm nay biển động, không có tôm cá. Anh không thể giao cho chủ, vậy là mất một ngày kiếm tiền. Có nhiều lúc anh thầm trách ông trời cho mưa giông khiến cuộc sống mưu sinh của ngư dân trở nên vất vả. Anh nhớ hai mẹ con rất nhiều. Những lúc như vậy, anh chỉ có thể đem ảnh của hai mẹ con ra mà ngắm. Ước gì số phận đừng bạc bẽo chúng ta thì anh và em sẽ không phải xa cách như thế này.
Ngày nắng rực rỡ. Biển bình yên. Anh ngồi bên cửa sổ. Cuốn nhật ký để trước mặt nhưng anh lại chẳng biết viết gì. Anh lật từng trang nhật ký, giống như em có thể bước qua trang giấy và bước vào vòng tay của anh. Giữa những ngày mưa rào, nụ cười của em đã trở thành ánh sáng chiếu rọi tâm hồn anh, là ngọn nến bất chấp mọi cơn gió.
Ngày dài triền miên. Trăng khuyết rồi tròn. Ngày mai anh trở về thăm em và con của chúng ta. Anh sẽ mang cho Nhã Thụy những chiếc vỏ sò, tặng em chiếc vòng tay vỏ ốc anh tự làm. Đoàn tụ với em, chưa bao giờ anh vui đến thế. Dù cuộc sống khốn khổ nhưng anh luôn hạnh phúc. Cho đến một ngày anh phát hiện em giấu bệnh tình của mình. Khi anh biết được thì đã quá muộn. Anh muốn chở em đi bệnh viện nhưng em nhất quyết không chịu. Em muốn số tiền tiết kiệm ấy để dành cho Nhã Thụy sau này. Anh dằn vặt bản thân mình không biết bao nhiêu lần. Vì đói nghèo đã khiến vợ anh ra đi mãi mãi nhưng em vẫn không ân hận khi quyết định lấy anh. Nhã Thy, em biết không? Rất nhiều lần anh muốn đi theo em nhưng anh nhớ đến lời trăn trối của em trước lúc đi xa rằng hãy chăm sóc con của chúng ta thật tốt. Anh biết mình phải có trách nhiệm. Em yên tâm, Nhã Thụy là nguồn sống duy nhất của anh vào lúc này, anh sẽ chăm sóc nó, sẽ không để cuộc đời nó chịu thống khổ như anh.
Nước mắt tuôn rơi như thể nỗi đau của tôi cuối cùng đã ngưng tụ thành cơn mưa trút nước. Tôi lật sang trang tiếp theo.
Ngày ảm đạm. Mây xám xịt. Nhã Thụy, con gái của ba. Dù mẹ con đã mất nhưng ba vẫn muốn thực hiện tâm nguyện của cô ấy và cũng là để hoàn thành lời hứa của chính ba. Ba xin lỗi vì không thể chăm sóc cho con được. Nhưng ba đã nhờ dì Nga săn sóc cho con khi ba đi vắng. Sau khi có được điều mà ba muốn, ba sẽ trở về, đoàn tụ cùng con. Hãy hiểu cho ba.
Gió mưa xoay vòng. Bốn mùa luân phiên thay đổi. Tôi bất đắc dĩ trở thành cướp biển. Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi giúp một nhóm thanh thiếu niên bị Chánh Uy ức hiếp. Bọn chúng tình nguyện đi theo tôi, còn gọi tôi là đại ca. Tôi thấy thương cho chúng nên nhận lời vì chúng đều là những đứa trẻ vô gia cư. Khi tôi trở về quê hương thăm con gái cưng, mọi người trong xóm bắt đầu xa lánh tôi. Họ bảo tôi là kẻ xấu vì cái danh xưng cướp biển kia. Thêm nữa là vết sẹo trên mặt tôi lúc đánh nhau với Chánh Uy. Nhưng Nhã Thụy vẫn luôn xem tôi là người hùng của nó. Con bé vẫn kính trọng tôi, không quan tâm người khác nghĩ gì. Tôi cũng chỉ cần như vậy là đủ. Ở lại vài tuần, tôi tiếp tục những chuyến đi dài hạn của mình. Mặc cho Nhã Thụy níu áo cầu xin tôi đừng rời nhà nữa nhưng tôi vẫn gạt tay con bé ra, dứt khoát rời đi. Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành.
Đêm tối không trăng, các thủy thủ trong đoàn đã say giấc nồng. Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đành ngồi dậy, viết tiếp những chặng đường trên suốt hành trình. Trước đây, tôi với Chánh Uy có mối hiềm khích sâu nặng. Hắn từng yêu vợ tôi, từng đem sính lễ qua nhà hỏi cưới cô ấy. Nhưng bị cô ấy cự tuyệt thẳng thừng. Đêm hôm đó, khi chúng tôi cùng nhau bỏ trốn, hắn lùng sục khắp nơi nhưng không thành công. Hôm nay, tôi lại gặp hắn… trên biển cả. Hắn công khai tuyên chiến với tôi, giành hết các mối làm ăn với tôi. Thật bực mình. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Để sống yên ổn, tôi nói với Chánh Uy tại hòn đảo phía Đông không người sinh sống có cất giấu những rương vàng. Ai tìm được thì số châu báu ấy sẽ thuộc về người đó. Dĩ nhiên tôi chỉ bịa ra và hắn không tin, còn cười giễu cợt tôi. Tôi thách đấu rằng tôi sẽ tìm được.
Buổi sáng bình yên với những cơn gió biển lùa vào phòng. Những ngày sau đó, Chánh Uy không còn lảng vảng xung quanh con tàu của tôi nữa. Không phải là hắn đi tìm kho báu đấy chứ? Tôi buồn cười và lắc đầu. Với một kẻ tham lam như hắn, dù chuyện khó tin, hắn cũng sẽ tìm cách để thực hiện. Tôi cùng các thủy thủ trong đoàn tiếp tục chuyến hành trình. Số tiền kiếm được, tôi lấy một nửa chia cho các anh em trong đoàn, số còn lại tôi tích cóp. Thời gian tích tắc trôi. Cuối cùng tôi cũng đạt đến số tiền cần thiết. Tôi đến các cửa hàng, mua hạt giống hoa hướng dương lấp đầy ba chiếc rương. Nhiêu đây đủ để tôi trồng thành cả một cánh đồng vàng ươm.
Nhìn ba chiếc rương để dưới sàn, tôi không kiềm được mà hét to. “Cuối cùng ta đã tìm thấy ‘kho báu’. Thật tuyệt vời.” Không ngờ Chánh Uy lại nghe thấy, tưởng tôi tìm thấy kho báu thật. Tận mắt nhìn thấy ba chiếc rương, làm sao hắn có thể không tin? Thì ra hắn luôn âm thầm theo dõi tôi, chờ tôi tìm được kho báu rồi ra tay cướp lấy. Không làm mà muốn có ăn sao? Nếu thế thì tôi sẽ chơi khăm hắn một lần. Tôi hếch mặt nhìn Chánh Uy. “Mày đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng tao sẽ giao kho báu ra sao? Nếu mày có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Tức thì hai bên lao vào đánh nhau. Thuộc hạ của Chánh Uy đông và mạnh hơn nhiều. Nhìn anh em trong đoàn dần kiệt sức, tôi cho tàu chạy. Con tàu của Chánh Uy đuổi theo phía sau. Nếu tiếp tục đánh nhau, chắc chắn sẽ có thương vong. Một thủy thủ khuyên tôi hãy nói thật cho Chánh Uy biết. Tôi bảo không cần thiết. Chánh Uy là kẻ ngạo mạn, trịch thượng, luôn cho mình là trung tâm vũ trụ cũng có ngày bị tôi chơi xỏ, tức đến xanh mặt khi không nắm được kho báu trong tay. Đó là điều mà tôi muốn nhìn thấy. Khi đến một bến cảng, tôi bảo các anh em xuống tàu hết. Tôi không muốn họ vì tôi mà bị liên lụy. Một vài người tình nguyện đi theo tôi nhưng tôi kiên quyết từ chối. Cuộc chiến với Chánh Uy có lẽ sẽ kéo dài, hơn nữa đây là ân oán giữa tôi và hắn, tôi không thể để bất kỳ ai thiệt mạng vì mình. Tôi bảo họ kiếm công việc chân chính để làm, đừng làm cướp nữa.
Sau đó, tôi khởi động động cơ, đưa con tàu băng qua sóng nước dập dềnh. Chánh Uy vẫn không ngừng cho tàu chạy theo phía sau. Tôi tăng tốc nhanh hơn nữa. Không hiểu sao, tôi cảm thấy cuộc rượt đuổi này thật sảng khoái. Tôi nhớ lại thời trẻ, một mình tung hoành ngang dọc bốn bể. Ngước nhìn trời không hổ thẹn, cúi nhìn biển không oán hận, trong tim có người để nhung nhớ. Tuổi trẻ hào sảng biết bao nhiêu. Đột nhiên, trời nổi gió, biển nổi sóng. Con tàu chao đảo, lắc lư dữ dội. Những đám mây màu xám kéo đến. Sắp có mưa. Tôi vừa nghĩ xong, mưa tuôn xối xả. Những con sóng được tạo nên những vệt nước vương miện của chúng, chuyển động theo nhiều hướng. Tôi nhìn xung quanh, không thấy con tàu của Chánh Uy đâu cả. Hắn đã ngừng đuổi theo tôi từ khi nào. Mưa hòa vào đại dương, mỗi hạt mưa trở thành một phần của màu xanh biếc, của sóng và nước muối biển. Mưa tạt vào mặt khiến tầm nhìn tôi mờ đi. Gió lớn quá, cả người tôi loạng choạng, tay run rẩy không thể giảm tốc độ của con tàu khiến nó đâm sầm vào một tảng đá lớn, cạnh hòn đảo phía Đông, hư hỏng nặng phần đầu. Con tàu nát bét, không thể sử dụng được nữa.
Tôi sống sót sau cơn bão nhưng đó không phải là chuyện vui khi mà nơi đây không bóng người sinh sống cũng chẳng có cây cối gì. Xung quanh chỉ là một vùng đất khô cằn. Tàu cũng hư nên không thể về đất liền. Tôi đợi ngày này qua ngày khác nhưng không có con tàu nào ghé qua cho tôi quá giang. Lương thực dần cạn kiệt rồi hết sạch. Tôi định ra biển bắt cá nhưng sực nhớ dụng cụ đánh cá đã bị cơn bão làm cho hỏng hóc, bắt gần bờ thì không có cá mà bắt xa bờ thì không có tàu. Tôi thực sự rơi vào ngõ cụt. Tôi bịa chuyện kho báu để cắt đuôi Chánh Uy nhưng không ngờ mình lại bị vướng vào nó. Bây giờ thì ai mới là kẻ ngốc?
Bốn mùa trôi qua giống như vòng quay của cuộc sống. Mỗi một mùa đến sẽ là một sự đổi mới nhưng có lẽ tôi sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Râu tôi mọc dài hơn và sức khỏe ngày một yếu dần. Những ngày còn lại, tôi chỉ có thể viết nhật ký, như viết lại cuộc đời của chính tôi. Tôi có lỗi với Nhã Thy, không thể giữ trọn lời hứa của mình với cô ấy, không thể chăm sóc tốt cho con của chúng tôi. Mùa đông rải những viên pha lê trong sương giá và gió buốt. Cái lạnh và đói khiến cơ thể tôi kiệt sức. Trong những phút còn lại của cuộc đời mình, tôi cố viết vài dòng cho Nhã Thụy.
Con gái, không hiểu sao ba lại tin rằng con sẽ đọc được những dòng chữ này. Khi con đã hiểu ra mọi chuyện thì hãy giúp ba thực hiện mơ ước cho mẹ con nhé. Ba xin lỗi vì là một người ba tồi tệ. Ba không thể mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho mẹ con càng không thể cho con một tương lai xán lạn. Khi trái tim băng giá, khi tâm hồn tìm kiếm trên vùng đất hoang không còn chút gì để níu giữ, con hãy tin rằng trên thế giới này vẫn còn có tình yêu dành cho con. Khi chỉ còn một mình con với bóng tối lạnh lẽo vây quanh thì con cũng đừng sợ hãi hay tuyệt vọng, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn ở cuối đường. Khi những bức tường quá dày không thể xuyên thủng, hãy vững vàng lên, có lẽ những bức tường ở đó để bảo vệ con. Phía trước chắc chắn sẽ có vẻ đẹp, chỉ cần con biết là có.
Có những lúc trong cuộc đời này chúng ta chỉ sống một ngày, chúng ta đi trên biển không có mái chèo, đón nhận những gì đến và làm hết sức mình. Nhưng sẽ đến lúc con tìm được một người an toàn để tin tưởng rồi mọi chuyện sẽ đi đúng hướng, có thể con cũng sẽ là mái ấm nhỏ của họ. Dù ở độ tuổi nào, con cũng cần tình yêu thương như thức ăn, nước uống và không khí. Tình yêu là quyền bẩm sinh của chúng ta, một phần nội tại trong tâm hồn chúng ta và ý nghĩa của việc chúng ta tồn tại trên cõi đời này. Về phần ba, ba đang gửi cho con tình thương của ba qua những trang nhật ký, ba hy vọng con cảm nhận được điều đó và tha thứ cho người ba vô dụng này. Dù ba mẹ không còn ở bên con nữa nhưng ba mẹ vẫn luôn dõi theo con từ thiên đường…