Trò Chơi Của Tôi Và Cậu - Chương 8: Những cuộc nói chuyện
Chương 8: Những cuộc nói chuyện
Thư đang ở giữa hành lang bệnh viện. Người điều khiển đã đăng nhập vào thế giới. Giờ là lúc gần như cô mất kiểm soát.
Nhưng cô đã suy nghĩ nhanh một lúc. Nếu ở giữa hành lang, thì người đó muốn cô thực hiện nhiệm vụ phức tạp là tìm đồ, hoặc nhiệm vụ đơn giản là trò chuyện với mọi người.
Hiện tại, Thư không phải chạy.
Nếu không phải chạy, thì chỉ là nói chuyện, mức độ thưởng cho người đó sẽ ít. Nhưng là nhiệm vụ mà người đó phải làm.
Cũng tốt, giờ cô cũng đang muốn thu thập thêm thông tin. Nói chuyện kiếm thêm vài điều sẽ rất hữu ích cho việc điều tra của Minh và Lâm. Cô sẽ chọn đối tượng.
Cách thức rất đơn giản, chỉ cần xoay đầu là người điều khiển sẽ biết cô muốn ai.
Khoảng thời gian sau khi Minh và Lâm thăm cô cho đến bây giờ là đã qua 16 tiếng. Nên mọi việc của Thư nhìn chung đã ổn.
Nhiệm vụ bắt đầu.
Đối tượng đầu tiên cô thấy là một y tá.
Thư giới thiệu mình là bệnh nhân phòng 302, bị bệnh dạ dày, do bệnh án thiếu giấy chụp X-quang nên cô cần lấy gấp.
Cô y tá không ngần ngại dẫn Thư vào phòng bác sĩ chụp X-quang, họ đưa cô ngay. Nhận giấy, Thư cảm ơn rồi đi tiếp.
Lần này, người điều khiển cho cô đi ra khu khác, ra khỏi khu A. Điểm đến là chỗ vườn của bệnh viện. Tại đây, Thư gặp một ông chú.
Người này không trong dự tính nên Thư ngoan ngoãn nghe theo người chơi. Chú than thở rằng đã hơn 30 ngày không có việc làm, không có nhiệm vụ.
Thư nhìn ra rằng nếu để lâu dài, đây là một người sắp có tiềm năng trở thành tội phạm, và sẽ nhanh chóng thành kẻ ác như ông Tân trong vụ án của Minh.
Nguyên nhân là do những người bị thất nghiệp lâu đến vậy bởi vì người điều khiển đã không quan tâm đến họ nữa. Những người này đã vứt nhân vật của mình vào một xó. Sau hơn 150 ngày, những người bị bỏ sẽ biến thành phản diện của thành phố này, bị chuyển vào Khu rừng Sa Ngã và dễ gây ra tội ác.
Minh, em trai của Thư là một cảnh sát.
Mà cảnh sát thì cần tội phạm, để thực thi cái gọi là công lý, để kiếm tiền, để nuôi sống bản thân và để có cái gọi là duy trì sự bình yên của thành phố.
Cảnh sát và tội phạm, họ thực sự không thể tách rời nhau.
Có lẽ ông Tân trong vụ án của Minh đã bị đày ra đảo Vĩnh Lâm. Và Thư cũng không hình dung được ông ta sẽ thế nào.
Vì ở thế giới này, không một ai thực sự chết bởi vũ khí.
Ở hiện tại, nhìn ông chú trước mặt, Thư chỉ biết thở dài, cô an ủi ông và mong ông sớm có công việc. Rồi cô bước tiếp.
Trên đường quay trở lại phòng mình, Thư gặp một người phụ nữ đang than khóc.
Hỏi chuyện thì cô ta nói mình là vợ ông Bân, kẻ bị Tân lấy đá đập vào đầu.
Thư nhớ rằng Minh có nói ông Bân ở bệnh viện này, nhưng thật không ngờ ông ta cũng ở khu A, cùng khu với mình. Có lẽ cô cần xem lại sơ đồ bệnh viện 218.
Theo Thư quan sát, nhân vật người vợ này có lẽ chỉ là một nhân vật tự động. Và sẽ không bao giờ nhận thức được bản thân mình là ai.
Ở trong thế giới này, chỉ cần các nhân vật trò chơi nhìn vào mắt nhau họ sẽ biết được tên của người đó.
Nhưng nhìn sâu vào đôi mắt của người vợ, Thư cũng không thể nhìn ra được tên cô ta. Điều này đồng nghĩa với việc cô ta chỉ là nhân vật tự động mà thôi. Còn chồng cô ta, ông Bân là một nhân vật sẽ có được nhận thức. Vì đơn giản, ông ta có tên trong đôi mắt.
Tuy nhiên, ông ta bị Tân đập nhiều phát vào đầu, có khả năng ông ta sẽ bị mất dữ liệu.
Chưa cần hỏi, cô vợ đã than khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa với Thư. Cô nói rằng chồng cô sẽ bị chính quyền cho ra đảo Vĩnh Lâm một thời gian.
Thư khá ngạc nhiên với tình huống này, vì người bị hại chưa bao giờ phải ra đảo tù nhân.
Có lẽ, ông Tân thông minh hơn cô nghĩ. Ông ta đủ nhận thức để nhận ra rằng mọi vũ khí ở đây là vô dụng, thế nên ông ta chỉ cần tấn công vào đầu.
Dù là ở đâu, đầu cũng nơi vô cùng quan trọng. Bị tổn thương đầu thì chắc chắn vô cùng tổn thất với Bân, vì ông ta chắc chắn sẽ mất ít nhiều dữ liệu của cơ thể. Hệ thống chính của thế giới này chắc chắn sẽ gửi đến người điều khiển Bân rằng nhân vật này của họ bị lỗi, cần một thời gian để hồi phục.
Đôi mắt Thư trở nên sáng rực.
Đây cũng là một cơ hội tốt để bám đuôi theo Bân ra đảo Vĩnh Lâm, một nơi rất hiếm người điều khiển thiết lập nhân vật của mình tại đó.
Về phía Thư, người điều khiển nhập năm câu an ủi nhưng Thư từ chối nhận để hiển thị lên màn hình. Cô sẽ chỉ nhận câu mà cô muốn.
Thư nhận được một câu hỏi.
Đó là ” Bao giờ chồng cô đi?”
Điều này đã được chấp nhận.
Người vợ trả lời ” Ngày kia”. Điều này quả đã diễn ra theo ý muốn của cá nhân cô.
Thư muốn người điều khiển tin rằng cô bị lỗi.
Người điều khiển tin rằng Thư có vấn đề, hoặc đơn giản hệ thống nhân vật của trò chơi bị lác nhẹ. Cậu ta sẽ quan sát thêm.
Có được câu trả lời, Thư chấp nhận lại những câu an ủi được người điều khiển gửi cho từ lúc trước.
Sau khi động viên người vợ, hai người chia tay.
Người điều khiển có vẻ mệt mỏi, cậu ta tạm rời trò chơi.
Những ô vuông sáng nhấp nháy không còn hiện lên trên màn hình.
Thư cầm tờ X – quang trên tay xem xét, không có gì ngoài những kẻ ô đen trắng hỗn loạn trên tờ plastic. Hình ảnh dạ dày chỉ dành cho những kẻ chưa nhận thức được mình là ai.
Cô vừa đi về phòng, vừa nghĩ về việc đẩy nhanh kế hoạch cho vụ án của Minh.
Có lẽ lần này, cô cần đích thân gặp ông Tân.