Hồ Sơ Án M - Chương 2: Song Sinh (2)
Số nhà 66 khu H.
Những căn biệt thự xung quanh nối tiếp nhau tạo nên một dãy nhà sang trọng, giàu có mà bất kỳ ai cũng mơ ước được dọn vào ở. Ngoài độ trù phú mà nó khoác lên mình, khu H này còn có trị an tốt nhất trong cả thành phố Hà Tiền. Vì vậy giá nhà ở đây đắt xắt ra miếng, biết bao người đã phải cố sống cố chết dành dụm số tiền khổng lồ để mua.
Vậy nhưng không ngờ tới rằng lại có án mạng xảy ra tại nơi này. Tin tức âm thầm lan truyền sang các hộ gia đình ở căn biệt thức khác, đó giống như một loại bệnh dịch càng lan càng rộng.
“Thiệt hả? Ông Trung bị ngộp chết trong bồn tắm thiệt hả?”
“Ừ trời ơi! Tin chuẩn không cần chỉnh luôn nha.”
“Chồng ơi anh biết gì chưa? Cái ông tên Nguyễn Lâm Trung qua đời rồi đấy.”
“Anh cũng được ông hàng xóm kể đây.”
Tiếng xì xào bàn tán tuy nhỏ nhưng lại gây ảnh hưởng lớn. Họ cứ tưởng phía sau bức tường cao ba mét đó thì sẽ chẳng ai quan tâm họ nói gì, sự thật là họ đã nghĩ đẹp quá rồi. Luôn luôn có người nghe thấy, luôn luôn có người nhìn thấy.
Chỉ là “người” đó họ không thể thấy, không thể nghe, càng chẳng biết được sự tồn tại của “người”.
Để kết nối được với thế giới bên kia, họ phải tìm được cầu nối phù hợp. Cầu nối này có thể là thầy đồng, có thể là thầy pháp hoặc cũng có thể chỉ là thầy bói. Những người dùng tâm linh để kiếm sống, cả đời dựa vào tâm linh thường chính bản thân họ đều mang các yếu tố đặc biệt.
Mắt âm dương, thân xác hội, mộng tiên tri, mũi linh cảm, tài hành pháp,…
Trong mười người chỉ có một hoặc hai người thực sự có khả năng kết nối với thế giới bên kia. Những kẻ còn lại sẽ lợi dụng sự mê tín, lòng cả tin để lừa lọc, trục lợi cho bản thân. Quan trọng hơn hết, không phải người hành nghề nào cũng thật sự giỏi, thật sự là nhân tài huyền học.
Lư Hữu Tâm vừa là thầy pháp giỏi vừa là người đáng tin, anh mồ côi cha mẹ từ bé, may mắn được ông Lưu Hiếu Trí nhận nuôi và truyền dạy để nối nghiệp. Hữu Tâm vào nghề khi còn rất trẻ, năm đó anh chỉ mới tròn 18 tuổi, những người chú trong dòng tộc không những không tin tưởng anh mà còn bài xích Tâm.
Mỗi lần ông Trí đi hành pháp đều đưa anh theo, để anh thể hiện khả năng của mình. Sau hai năm Lư Hữu Tâm đã gây dựng được danh tiếng của mình, chiếm được lòng tin của dân trong nghề.
Bà Nguyễn Thị Loan tức vợ ông Nguyễn Lâm Trung đã liên lạc với Tâm trước lúc phát hiện thi thể chồng mình. Kể từ khi dọn vào căn biệt thự này, bà Loan thường xuyên gặp phải hai bóng đen trong phòng tắm, đáng sợ hơn nữa là tiếng xì xầm của con nít cứ quấy nhiễu bà hằng đêm.
Bà Loan suy sụp tinh thần, nhiều lần nói với chồng nhưng ông không hề tin. Ông Trung nghĩ rằng do công việc ở công tỷ quá áp lực nên bà gặp ảo giác mà thôi.
Đêm hôm qua mưa rơi xối xả, gió rít qua từng cơn giống hệt như tiếng ai đó đang gào. Bà Loan chẳng tài nào ngủ được, tính xuống lầu uống chút sữa nóng cho ấm người. Không ngờ rằng bà lại gặp hai cái bóng đen đó nữa, nhưng lần này hai bóng đen đứng ở giữa phòng khách, chỉ tay thẳng lên hướng phòng bà. Bà Loan giật mình hốt hoảng, lập tức chạy về phòng đóng sầm cửa.
Thông thường phụ nữ luôn có cái gọi là linh cảm hễ có chuyện xấu sắp xảy ra với người thân của mình. Bà Loan cũng như vậy, cả đêm trằn trọc, ở giữa ngực nôn nao khó chịu. Nhưng bà không dám đánh thức chồng, vì ngày mai ông Trung còn có cuộc họp ở công ty chứng khoán.
Quả nhiên linh cảm của bà không hề sai. Sau khi chuẩn bị bữa sáng cho chồng, bà Loan gọi ông Trung liên tục nhưng không nghe thấy lời hồi đáp. Bà bèn lên phòng xem, vừa bước vào phòng tắm thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngã ngồi xuống. Bà Loan đau đớn như bị ai dùng dao cứa vào tim gan, tới tận giây phút này vẫn không thể tin được chồng mình đã mất.
Ông Trung chết trong bồn tắm, nước ngập đầy tràn, cả cơ thể ông bị ngâm bên dưới chất lỏng lạnh băng ấy. Ông chết không nhắm mắt, miệng há to, biểu cảm sợ hãi tựa hệt ông đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm.
Khi nhân viên nhà xác vớt thi thể ông lên, tay chân của ông cứng như đá, dù họ có cố dùng sức thế nào cũng không thể thay đổi được tư thế của ông.
Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, không còi báo động không ồn ào xôn xao. Từ đầu tới cuối chỉ để lại vài sĩ quan canh chừng căn biệt thự sau khi họ lấy lời khai từ bà, thu thập tất thảy bằng chứng, còn đội cảnh sát điều tra chính thức vẫn chưa tới.
Bà Loan ngầm hiểu được cái chết của chồng mình không phải do con người gây ra, cũng không phải ông tự sát. Người cảnh sát đã hỏi thăm bà cũng thay đổi thái độ ngay khi có được đủ thông tin. Người cảnh sát vội vàng ra khỏi biệt thự, gọi cho ai đó rồi ra lệnh rút hết về đồn.
“Hiện tại bà cứ ở yên trong nhà, người phụ trách sẽ đến sớm thôi.”
“Có phải… Chồng tôi bị ma ám chết không?” Bà Loan rưng rức hỏi, sắc mặt tái mét nhìn như người bệnh mấy ngày không khỏi.
Vị sĩ quan thở dài: “Bà đừng đau lòng quá, cẩn thận sức khỏe.”
“Hức… Mình ơi…”
Bà Loan úp mặt vào hai bàn tay, nước mắt không kiềm được rơi lã chã. Vì cơn mưa đêm qua, bầu không khí mất đi hơi ấm, chỉ còn lạnh lẽo dù cho tia nắng có rọi vào. Một mảnh khuyết thiếu trong tim bà Loan, có lẽ sẽ không bao giờ được lấp đầy.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng nói cáu gắt: “Không phận sự cấm vào, tôi nói nãy giờ bộ anh điếc hả?”
“Xin lỗi anh, tôi đến tìm bà Nguyễn Thị Loan, phiền anh gọi bà ấy giùm tôi.” Giọng người đàn ông từ tốn lịch sự đáp lại.
“Bà Loan đi làm rồi không có nhà.”
“Sai rồi, bà Loan đang ở nhà… Hơn nữa chồng bà Loan xảy ra chuyện rồi phải không?”
“Gì? Sao…”
Trong lúc người sĩ quan đó đang kinh ngạc, bà Loan bước ra nói đỡ cho người kia: “Xin lỗi chú, cậu ấy là người quen, tôi gọi cậu ấy tới gặp.”
“Vậy… Vậy à…”
“Có thể cho cậu ấy vào không?”
“Chuyện này…”
Bà Loan chắc nịch đảm bảo với sĩ quan: “Có gì chú cứ nói là tôi đưa vào.”
“Ừ… Thôi được rồi, đừng để thằng này xớ rớ tay chân à.”
Người nọ chỉ nhếch môi, tạo thành độ cong thân thiện: “Đồng chí cảnh sát yên tâm.”
Anh đi theo sau bà Loan bước vào, nhưng chưa đặt chân qua bậc cửa anh đã đứng sững tại chỗ. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào một góc tối u ám, bà Loan quay đầu hỏi anh: “Sao vậy thầy Tâm?”
Lư Hữu Tâm lấy từ trong chiếc túi vải mà anh đeo ra một sợi vòng tay bằng chỉ đỏ, mặt vòng là đồng tiền xu. Tâm đưa cho bà Loan, ngữ điệu nghe rất trầm trọng: “Bà đeo vào đi ạ, đừng bước vào phòng tắm nữa, nguy hiểm lắm.”
Bà Loan nghe vậy thì xém bay hết hồn, bà run run tiếp nhận sợi dây đeo lên cổ tay, dò hỏi anh: “Thầy Tâm… Thầy thấy thứ dơ bẩn gì rồi hả?”
“Thấy.”
“Có phải hai con ma mà tôi nói không?” Bà Loan hít vào thật sâu, bầu không khí lúc này ngày một lạnh hơn.
“Không phải hai… Mà là năm.”
Nền trời mây đen kéo đến che hết những ánh dương tươi tắn, khắp mọi nơi như bị phủ lên một lớp màn u tối. Con đường dẫn vào khu H vắng tanh không một bóng người, chỉ có duy nhất một chiếc xe 16 chỗ đang tiến tới gần.
Cuối cùng thì đội điều tra số 2 đã đến nơi.
Huỳnh Tinh Linh đứng thẳng tắp, tay bên này xắn ống tay áo khoác jean bên kia, để lộ ra làn da hồng hào có cơ bắp. Mái tóc dài đen óng được buộc đuôi ngựa, Linh mang đôi bốt quân đội gọn gàng tôn lên cặp chân thon dài cứng cáp.
Lúc này Linh nhìn vào bên trong biệt thự, trông thấy người nhà bệnh nhân đang đứng nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. Cô quay sang hỏi Trần Thủ Khoa: “Đó là ai vậy ạ?”
Trần Thủ Khoa nheo mắt nhìn rồi lắc đầu: “Không biết.”
Ông Nam khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Sao thằng nhóc đó lại đến đây?”
Linh rất thính tai nên vừa đủ nghe thấy câu hỏi của ông Nam, cô mấp máy miệng tính nói gì đó nhưng lại bị Trần Thủ Khoa kéo vào: “Đi thôi bé lính mới, hôm nay anh sẽ chỉ em cách làm việc của đội ta.”
Cô khéo léo tránh thoát khỏi bàn tay của Khoa. Linh càng đi tới gần càng cảm thấy bầu không khí thay đổi, hơi lạnh từ bốn phía ập đến làm cô nổi da gà.
“Anh Khoa nè… Anh có thấy lạnh không?”
Trần Thủ Khoa gật đầu lia lịa, anh chà xát hai tay vào nhau: “Ừa lạnh thiệt đó, rõ là mới nãy trời còn nắng mà…”
Đội điều tra số 2 chào hỏi bà Loan xong tính vào bên trong, chợt bị giọng nói của Hữu Tâm cản lại: “Đợi đã! Giờ chưa vào được.”
Linh âm thầm quan sát Tâm từ đầu tới chân, thấy anh đeo theo một cái túi vải có thêu hình thù kỳ lạ, hơn nữa mặt dây chuyền của anh lại là lá bùa được xếp thành tam giác. Linh đoán rằng người này chắc là thầy đồng hoặc thầy bói.
“Tôi là Huỳnh Tinh Linh, cảnh sát đội điều tra số 2. Mời anh trình giấy tờ tùy thân để chúng tôi kiểm chứng thân phận.”
Lư Hữu Tâm không cảm thấy khó chịu, trái lại anh còn rất hợp tác đưa cho cô căn cước công dân. Linh hỏi thêm: “Anh Lưu Hữu Tâm nhỉ? Cho hỏi anh làm nghề gì? Tại sao lại ở đây?”
“Tôi là thầy pháp…”
Linh chen ngang vào: “Lừa đảo, bây giờ tôi mời anh rời khỏi đây ngay lập tức. Không phận sự miễn vào.”
“…”
“À… Cô cảnh sát nè… Thầy Tâm là do tôi mời về…”
“…”
Thoáng chốc, bọn họ đứng như trời trồng, sáu mắt nhìn nhau không ai thốt ra được câu nào. Sự ngượng ngùng tràn ngập trong không khí, dù vậy vẫn chẳng thể át đi từng hạt âm u trôi lơ lửng.
****
“Chị Hoa ơi chị Hoa! Em mới mua kẹo nè, em cho chị một cây.”
Đứa bé gái tầm năm tuổi từ cổng biệt thự chạy tọt vào trong nhà, hai tay cô bé cầm hai cây kẹo mút màu cầu vồng. Cô bé trông rất đáng yêu, tóc buộc hai chùm, mặc váy xòe màu xanh lá tươi tắn. Mỗi lúc cô bé cười thì hai lúm đồng tiền lộ ra, như mặt trời ban trưa rực rỡ ấm áp.
Ở sân lớn gần khóm hoa đầy màu sắc, một cô bé khác nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi lớp đất dính trên mười ngón tay xinh xắn. Hai đứa trẻ túm tụm gần sát nhau, cười nói rôm rả. Bố và mẹ chúng đứng từ ban công lầu hai nhìn xuống, bao nhiêu mệt mỏi bộn bề từ bên ngoài khu biệt thự đã tan biến hết.
“Ngọc không ăn kẹo nhiều đâu nha, ăn nhiều là sâu răng đó.”
“Em không ăn thì chị Hoa cũng không được ăn à.”
“Em hư!”
“Ui da… Ba má ơi chị hai đánh con! Huhu!”
“Hoi hoi, em đừng khóc chị hai hông đánh em nữa. Em nín đi, chị thương.”
Hai chị em nọ có gương mặt giống nhau như đúc, một đứa thì khóc một đứa thì dỗ dành. Bố mẹ đôi chị em ch