Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 15
Túc Mạch Dao trở lại lãnh địa bang hội, phát hiện trong những người trong bang đang cực kì bận rộn.
[Bang hội] Thanh Tâm Quả Dục : Đồ Đồ, em xuất hiện rồi, mau đến “Hắc Phong Động” [tọa độ (8x,9x)].
[Bang hội] Bảo bối nhỏ : Đồ tỷ, mau lên, cả bang hội đang săn boss ở đây.
[Bang hội] Ngự tỷ : Boss sắp chết rồi nha, muốn hưởng kinh nghiệm thì mau mau tới.
Túc Mạch Dao nhướn mày, boss Hắc Phong Động rơi ra trang bị level 60-70, cả đám bọn họ đều trên level 75 cả rồi còn đi săn boss ở đó làm gì nhỉ?
Mặc kệ đám người này suy nghĩ như thế nào, bọn họ đã gọi tên thì đương nhiên cô phải đến rồi, Túc Mạch Dao mở bản đồ ra, triệu hồi thú cưỡi Tuyết Liên Báo phi về hướng đó.
Túc Mạch Dao rất nhanh đã đến nơi, thanh máu của boss chỉ còn lại một tẹo, cô lập tức gia nhập cuộc chiến. Nhân vật của cô không có bao nhiêu sát thương, boss này lại quá yếu so với mọi người nên Túc Mạch Dao cũng không cần quá gắng sức, nhàn nhã tung vài kĩ năng để tính điểm là được.
Khi boss còn gần 3% máu, Túc Mạch Dao dừng động tác, không tung kĩ năng nữa, cho dù sát thương ít thì vẫn là có sát thương, đây là boss bản đồ, ai là người tung chiêu cuối cùng lên boss thì sẽ nhận được phần thưởng, cô cũng không muốn vừa đến đã nhảy vào cướp công lao của mọi người.
Mấy người trong bang hội nhìn nhau, quyết định dừng tay, chỉ để cho một mình [Thanh Tâm Quả Dục] đánh tiếp, dù sao trên bảng điểm sát thương thì cô ấy vẫn đang đứng đầu, cô ấy cũng là người đầu tiên đánh boss, nhường phần thưởng là chuyện hiển nhiên.
Boss chỉ còn một chấm máu, hạ gục là chuyện không khó.
Chỉ là mọi người không ngờ tới, trong lúc [Thanh Tâm Quả Dục] đang phóng kĩ năng thì một đạo hào quang màu xanh lục đột nhiên lóe lên, boss nhanh chóng ngã xuống bên cạnh.
[Hệ thống : Chúc mừng người chơi [Bổng Bổng] tiêu diệt thành công boss Hắc Phong Động]
Mọi người trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn ra sau lưng boss, một Mục sư còn cầm quyền trượng đứng sau một bụi cỏ, đang run rẩy chống lại tầm mắt của mọi người.
[Phụ cận] Bổng Bổng : Xin lỗi….tôi…không cố ý…
Những người trong bang hội “Nữ Nhi Quốc” đỏ mắt nhìn những rương vật phẩm rơi đầy đất, công sức, thời gian của bọn họ, đều bị người phụ nữ kia cướp đoạt!!!
Toàn bộ phần thưởng đều rơi vào tay người khác!!!
Không tức giận thì không còn là người nữa!!!
Bang “Nữ Nhi Quốc” từ trên xuống dưới đều là nữ, còn là nữ cường trên nữ cường, bọn họ đương nhiên sẽ không nhịn rồi.
[Phụ cận] Hồng y phu nhân : Con mẹ nó! Cô ở đây từ nãy đến giờ không nhúc nhích, boss gần chết lại lượn lờ xung quanh, nói không cố ý? Ta phi!
[Phụ cận] Đao phủ : Đồ kĩ nữ bạch liên hoa! Suốt ngày giả dạng vô tội, ghê tởm!
[Phụ cận] Hera nữ thần : Chuyện xấu mặt hôm trước còn chưa nguội hôm nay lại muốn nổi tiếng hả?
Kết quả là “Nữ Nhi Quốc” không thể chịu được uất ức, có người ra tay đánh [Bổng Bổng], [Bổng Bổng] lại không hề phản kháng, cam chịu cúi đầu cho bọn họ trút giận, ngay khi thanh máu cô ta chỉ còn lại một vạch, Túc Mạch Dao phóng ra một kĩ năng khống chế diện rộng, toàn bộ những người xung quanh đều trúng chiêu.
Những người trong bang hội cũng không ngoại lệ…
[Phụ cận] Thanh Tâm Quả Dục : Đồ Đồ, em làm gì thế? Sao lại bênh vực cô ta?
[Phụ cận] Phù Đồ : Cô ta chỉ chờ mọi người đánh chết cô ta thôi, khi đó lại có cớ ăn vạ ấy mà.
Mọi người hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn nhau, hình như đạt thành quyết định chung nào đó.
Gần như ngay tức khắc, một đám người cưỡi thú cưỡi lao tới, âm thanh ồn ào như vũ bão.
[Phụ cận] Vạn Lý Bách Ca : “Nữ Nhi Quốc” các người vì cái gì tự nhiên đánh chết người khác?
Mọi người “…”
Cả bang hội nhìn sang [Bổng Bổng] đang run rẩy đứng một bên, không nhịn được cười lạnh.
[Vạn Lý Bách Ca] phi tới, ôm lấy [Bổng Bổng] vào trong ngực, trừng mắt nhìn bọn họ.
[Phụ cận] Vạn Lý Bách Ca : Nếu các người không đưa ra lời giải thích hợp lý thì đừng trách bọn tôi.
Túc Mạch Dao bị hai kẻ này chọc tức đến mức bật cười, một bạch liên hoa đầy tâm kế kết hợp với một kẻ ngu, đúng là tuyệt phối.
[Phụ cận] Phù Đồ : Thứ nhất, cô ta cướp boss của bang hội chúng tôi, thứ hai, chúng tôi chưa hề giết cô ta!
[Vạn Lý Bách Ca] lúc này mới nhận ra điều không đúng, đám người trước mắt đều là tên màu xanh đậm. Tên màu trắng là người bình thường, tên màu đỏ là kẻ nguy hiểm, tên màu xanh đậm chính là người tốt. Một người trong một thời gian dài không sát sinh hay tham gia một trận chiến hỗn loạn nào, tên của bọn họ sẽ chuyển sang màu xanh đậm.
Ngay cả tên của [Phù Đồ] còn là màu trắng…
[Vạn Lý Bách Ca] đuối lý, bọn họ kéo cả quân đoàn đến đây chỉ vì [Bổng Bổng] gửi tin tức về bang hội, nói cô ấy bị “Nữ Nhi Quốc” vô cớ đuổi giết, còn bị họ đánh chết rất nhiều lần.
Mà hiện tại…sự thật hình như không phải như vậy…
[Phụ cận] Vạn Lý Bách Ca : Chuyện này là bên chúng tôi sai. Tôi ở đây xin lỗi mọi người, còn chuyện rương vật phẩm đằng kia, đợi [Bổng Bổng] soát xong sẽ trả phần thưởng cho các người.
[Phụ cận] Thanh Tâm Quả Dục : Anh nói nghe thực hay. Chúng tôi săn boss là để kiếm trang bị tặng cho Đồ Đồ, trang bị mà vợ nhỏ của anh đưa, chỉ sợ Đồ Đồ nhà chúng tôi chê bẩn!
[Phụ cận] Đao phủ : Thôi, coi như bị chó cắn một cái, đống vật phẩm đó các người giữ lại tự xài đi.
[Phụ cận] Ngự tỷ : Tâm trạng tốt đều bị bạch liên hoa này phá hoại! Đúng là xúi quẩy!
Túc Mạch Dao có hơi kinh ngạc, hóa ra mọi người đi săn boss là để tìm trang bị cho cô.
[Bang] Phù Đồ : Cái kia…mọi người tìm trang bị cho tôi sao?
[Bang] Hồng y phu nhân : Đúng vậy a, hôm qua mọi người xem trận đấu kịch tính của hai người, cảm thấy Đồ Đồ của chúng ta thua thiệt về trang bị thật sự rất bất công.
[Bang] Kính người một ly : Đồ Đồ nhà chúng ta kĩ năng thượng thừa, nếu có thêm trang bị tốt thì con hàng bạch liên hoa kia đừng hòng nhảy nhót.
Túc Mạch Dao ánh mắt lóe lóe, nếu mọi người biết sự thật, trang bị trên người [Bổng Bổng] chính là cướp được của [Phù Đồ], không biết bọn họ có phát rồ mà luân bạch cô ta không nữa.
Có những đồng đội như thế này, Túc Mạch Dao cũng yên tâm, khi cô đi rồi, để Túc Phù Tô ở lại bang hội này cũng tốt.
[Bang] Phù Đồ : Mọi người làm tôi cảm động quá *icon khóc lóc*
[Bang] Thanh Tâm Quả Dục :…
[Bang] Hera nữ thần :…
[Bang] Đao phủ:…
…
Không hề có tí giả trân nào luôn, thề!!!
[Bang] Phù Đồ : Tôi có một ít đan dược đây, ném lên kho bang mọi người cùng chia nhé.
Mọi người không quá để ý, dù sao thì “một ít” cũng không được bao nhiêu, nhưng vẫn tò mò mở kho bang ra xem thử.
“Một ít” trong miệng Túc Mạch Dao, chính là 300 đan dược cấp 3, 500 đan dược cấp 4, 100 đan dược cấp 5, 200 đan dược cấp 6…
Mọi người “…”
Wait a minute!!!
Kênh bang nháy mắt bùng nổ.
[Bang] Thanh Tâm Quả Dục : Đồ Đồ, em là thầy thuốc hả???
[Bang] Thiên Lý nũng nịu : Trời đất, trong bang có đại thần a!!!!
[Bang] Hera nữ thần : Đại thần ẩn mình quá sâu, tại hạ bái phục!
[Bang] Đao phủ : ĐM, Đồ Đồ không nói sớm, làm tôi bỏ tiền ra mua đám thuốc dởm ở trên chợ!
Mọi người đều bị đống đan dược trên trời của Túc Mạch Dao thu hút sự chú ý, hoàn toàn ném sự bực bội vì bị giành boss ra sau đầu.
Trong lúc không ai để ý, [Vạn Lý Bách Ca] tiến lại gần Túc Mạch Dao, muốn cùng cô nói đôi ba câu nhưng vì bị chặn kênh trò chuyện riêng nên hắn chỉ còn cách nói chuyện ở phần phụ cận.
[Phụ cận] Vạn Lý Bách Ca : Ban nãy từ rương có một trang bị tím rơi ra, tôi đền cho em.
[Phụ cận] Phù Đồ : Không cần, các người vẫn nên giữ lại, sau này có chết thì cũng có cái để đắp lên giữ ấm.
Mọi người “…”
Vẫn độc miệng như trước!!!
[Vạn Lý Bách Ca] nhíu mày, hắn có cảm giác, người trước mắt này có chút khác lạ, hình như không phải là [Phù Đồ] mà hắn từng biết.
[Phù Đồ] trước kia nhất định sẽ phát rồ lên sau đó phẫn nộ châm chọc đôi ba câu, cô ấy khi tức giận rất khó giữ được bình tĩnh, chỉ muốn xõa toàn bộ bực tức trong người ra ngoài, người đối diện nhất định sẽ cảm nhận được tâm tình của cô ấy qua câu chữ. Mà người trước mắt này, hắn không cảm nhận được sự tức giận của cô, giống như chỉ tùy ý chê cười bọn họ một câu mà thôi.
Câu chuyện tưởng chừng như kết thúc ở đó, ít nhất thì đám người đều nghĩ như vậy.
[Bổng Bổng] đang ngắm cảnh ở bản đồ Thanh Khâu, không hề biết có một người lén lút đi phía sau.
Túc Mạch Dao lúc này đã ẩn tên nhân vật cùng thông tin cá nhân, cả người khoác một ngoại bào màu đen rách nát, hoàn toàn không lộ ra chút gì. Cho dù lúc này có cho Túc Phù Tô đứng trước mặt cũng không nhận ra đây là nhân vật của cô.
Túc Mạch Dao không phải là người tốt gì, [Bổng Bổng] đã công khai đánh tới trên đầu thái tuế, chẳng lẽ cô còn có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua?
Nằm mơ!
Túc Mạch Dao tiến lên một bước, không ngờ trước mặt xuất hiện một thân ảnh chắn ngang.
[Phụ cận] ??? : Kết bạn hoặc bị luân bạch.
Túc Mạch Dao “…”
Đây là lần thứ mấy cô chấp nhận kết bạn với người này rồi nhỉ?
Không nhớ nữa…
[Mật] Huyết Vũ : Cô đang muốn bí mật đồ sát cô ta sao?
Túc Mạch Dao “…”
Đù má!!!
Chẳng lẽ mình lộ liễu đến vậy luôn???
Mà quan trọng hơn, người này sao nhận ra cô chứ?
Không chờ Túc Mạch Dao trả lời, đối phương đã nói tiếp.
[Mật] Huyết Vũ : Tôi có thể làm thay cô, luân bạch cô ta đến thôn tân thủ.
[Mật] Phù Đồ : Anh có yêu cầu gì?
Đột nhiên tỏ ra ân cần, không phải phường trộm thì cũng là ăn cướp!
[Mật] Huyết Vũ : Tôi muốn cô giúp tôi qua ải 100.
Túc Mạch Dao “…”
Gì cơ?
Excuse me???
Tên này bộ ngồi tên lửa thăng cấp à? Mới đó đã level 100 rồi???