Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 4: Lạc trong rừng
Bọn trẻ vui sướng vỡ oà, nhào xuống con suối trong vắt bơi lội thỏa thích. Duy chỉ có Hạo Phong là ở trên bờ, lẳng lặng đưa tay hớp từng ngụm nước mát lành nhằm xua đi cơn khát. Tiểu Thanh thấy cậu mãi vẫn chưa xuống nước, liền vẫy tay gọi:
“Sao cậu không xuống tắm cùng mọi người?”
Hạo Phong không xuống dĩ nhiên là có nguyên do. Cậu sợ nước sẽ làm bong đi vết sẹo giả trên mặt mình. Nhưng vừa mới kết bạn không lâu, nếu không mau chóng nhập bọn thì sẽ bị cho là thiếu hoà đồng, cậu bèn viện đại một lý do:
“Mình không biết bơi.”
Bọn trẻ nghe cậu không biết bơi liền phá ra cười nhạo. Nhưng Hạo Phong chẳng mấy bận tâm, cậu ngồi im trên bờ, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh và các bạn vui đùa.
Cậu đang ngồi trên thảm cỏ thả hồn theo mây trời, xung quanh bỗng dưng xuất hiện vài chú thỏ với bộ lông trắng muốt. Lần đầu tiên Hạo Phong nhìn thấy thỏ, thích thú nở nụ cười rạng rỡ, định bắt lấy chúng.
Nhưng bọn thỏ ngay từ đầu đã cảnh giác cao độ, thấy cậu khẽ chuyển động, chúng cũng ngay lập tức chạy trốn, núp sau những lùm cây. Hạo Phong thất vọng nhìn chúng chạy mất, không biết làm thế nào để chạm được bộ lông mượt mà kia. Song cậu không bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo, chui tọt vào lùm cây, trên áo lẫn đầu tóc dính đầy lá xanh, cuối cùng cũng tóm được một con.
Con thỏ bị bắt ra sức vẫy vùng, đôi mắt như hai hạt ngọc đỏ thẫm chứa đầy sợ hãi. Hạo Phong dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của nó, môi nở nụ cười, vô tư ôm nó vào lòng vuốt ve âu yếm.
Thỏ không ngừng giãy giụa, chắc mẩm rằng mình sắp toi đời rồi. Nhưng mãi vẫn chưa thấy Hạo Phong ra tay, nó không nhúc nhích nữa, mặt nghệch ra, nghiêng cái đầu bé bé xinh xinh nhìn cậu. Hành động này của nó vô cùng đáng yêu, càng làm cậu phát cuồng đưa nó lên mặt, cọ cọ bộ lông trắng như tuyết của nó vào hai má:
“Đừng sợ, tao không làm gì mày đâu.”
Con thỏ dường như nghe hiểu tiếng người, hai lỗ tai dựng đứng vì sợ bắt đầu thả lỏng. Hạo Phong ôm hôn chán chê rồi thả nó ra. Nó liền chạy như bay về phía những con thỏ khác, để lại cho cậu cái nhìn đầy tiếc nuối. Cậu chỉ muốn vuốt ve bộ lông óng mượt của nó mãi thôi.
Những con thỏ còn lại thấy đồng loại không bị làm thịt cũng vơi dần cảnh giác, không bỏ trốn nữa, chạy ùa ra, thoải mái nô đùa xung quanh cậu. Thỉnh thoảng, chúng còn tiến lại gần, mặc cho cậu tùy ý sờ lỗ tai, vuốt ve bộ lông trắng như bông.
Lúc này, bọn Thạch Đầu đã tắm suối xong, bắt đầu bẫy cá. Chúng đi đến nơi nước cạn, nhặt những hòn đá to, xếp nối nhau thành hình vuông, rồi chừa một lối đi nhỏ đủ để hai, ba con cá chui lọt vào. Sau đó, chúng lấy những nhánh lá cây cắm xung quanh lối đi để thu hút bọn cá. Đặt bẫy xong xuôi, cả bọn bỏ đi tới chỗ Hạo Phong. Nhìn thấy thỏ trắng, ánh mắt chúng sáng rỡ. Thạch Đầu là đứa đầu tiên lên tiếng:
“Hôm nay thiệt là may mắn nha, vừa có cá, vừa có thịt thỏ để nhâm nhi.”
Hạo Phong nghe nó nói vậy, vội vàng can ngăn:
“Không được! Bọn chúng đáng yêu như vậy, sao ta có thể ăn thịt chứ?”
Thạch Đầu vỗ vỗ bụng:
“Đáng yêu cách mấy thì cũng chỉ là thức ăn của bọn ta thôi.”
Thạch Đầu nói xong, liền nhào tới bọn thỏ khiến chúng hốt hoảng chạy tán loạn. Một con không may bị tóm được, bốn chân giãy giụa dữ dội. Hạo Phong thấy Thạch Đầu không phải nói đùa, vội lao tới giành lấy con thỏ từ tay nó.
Thạch Đầu bất ngờ bị cướp lấy con thỏ trên tay, gương mặt đỏ au giận dữ. Tiểu Thanh thấy nó muốn đánh Hạo Phong, bèn vội vã nói:
“Thạch Đầu, Hạo Phong nói đúng đó! Anh hãy tha cho nó đi. Chúng ta dù gì cũng có cá rồi. Thịt thỏ lúc nào muốn ăn thì kêu chú Lâm vào rừng săn cho vài con.”
Thạch Đầu nghe Tiểu Thanh nói vậy thì miễn cưỡng bỏ qua. Hạo Phong vui mừng ẵm con thỏ đến chỗ đồng loại, thả nó xuống, mỉm cười dịu dàng nói:
“Không sao nữa rồi. Chúng mày phải trốn cho thật kỹ, đừng để con người bắt được, biết chưa?”
Nói rồi, cậu xua tay đuổi lũ thỏ chạy vào rừng cây.
Lúc này, hai đứa còn lại bỗng reo hò inh ỏi bên bờ suối:
“Chúng mày lại đây mà xem! Có cá rồi!”
Quả nhiên, cá lớn, cá bé đua nhau bơi vào cái bẫy mà bọn trẻ làm ra ban nãy. Con suối này không ngờ lại có nhiều cá như vậy. Đợi đến khi cá vào đủ nhiều, Thạch Đầu dùng những hòn đá còn lại chặn ngang lối vào không cho bọn cá thoát ra. Rồi cả bọn cùng nhau lội xuống bắt cá lên bờ. Sau đó, chúng bắt đầu làm một bữa thật no nê với món cá nướng thơm phức.
Xung quanh con suối quả nhiên có nhiều loại trái cây rừng nhìn vô cùng bắt mắt. Tiểu Thanh chỉ vào một bụi cây rậm rạp mọc đầy những quả màu tím sẫm, lên tiếng:
“Các anh xem, có phải sim rừng không?”
Thạch Đầu mau chóng đi tới hái vài quả, bóp ra ăn thử. Vị ngọt hơi chát nơi đầu lưỡi khiến nó vô cùng thích thú:
“Ngon lắm! Mau thử đi!”
Nói rồi nó chia cho mỗi đứa một ít. Bọn chúng vui vẻ cùng nhau ăn sim, rồi cười giỡn vang cả một góc rừng.
Ăn uống no nê, Thạch Đầu bỗng lên tiếng:
“Ở đây mà chơi trốn tìm là hết ý!”
Những đứa khác hùa theo:
“Phải đó! Phải đó!”
Thế là bọn trẻ lại cùng nhau chơi trò trốn tìm. Thạch Đầu lấy những cành cây nhỏ chia thành năm cái thăm. Hạo Phong bốc phải thanh ngắn nhất nên phải đi tìm những đứa còn lại. Cậu vui vẻ úp mặt vào cái cây gần đó, bắt đầu đếm.
Bọn Thạch Đầu nhân lúc này chạy đi trốn. Nhưng chúng chạy càng lúc càng xa, Tiểu Thanh thở hổn hển gọi với theo:
“Anh Thạch Đầu, chúng mình trốn xa vậy, làm sao Hạo Phong tìm được đây?”
Lúc này Thạch Đầu mới cười phá lên:
“Tiểu Thanh ngốc, mày nghĩ là chúng ta sẽ về cùng với nó sao?”
Tiểu Thanh nghe nó nói vậy, sắc mặt khẽ biến, lắp bắp hỏi:
“Nói vậy… là các anh tính bỏ mặc cậu ấy ở đây?”
“Chứ còn gì nữa. Khi không tụi tao cất công tới khu rừng này để làm gì?”
Tiểu Thanh không tin vào tai mình, mở to mắt thốt lên:
“Ra là các anh đã tính toán từ trước? Không được đâu! Trưởng làng mà biết sẽ trách phạt.”
Thạch Đầu tiến lên, đưa gương mặt hung tợn sát vào mặt Tiểu Thanh:
“Mày cứ nói chúng ta vào rừng chơi, chẳng may lạc mất nó, kiếm không ra.”
“Không được! Em phải đi tìm Hạo Phong. Các anh không thể làm chuyện độc ác ấy với cậu ấy!”
Tiểu Thanh nói rồi toan chạy đi. Thạch Đầu liền lớn tiếng gọi:
“Tên xấu xí đó có chết mười đứa cũng không đáng tiếc. Hôm nay cho nó chơi vui như vậy cũng là tốt lắm rồi. Trời sắp tối, nếu còn nấn ná lâu, chúng ta sẽ không thấy đường ra khỏi rừng. Ban đêm trong rừng đầy thú dữ, lại nhiều ma. Mày muốn chết chung thì cứ việc.”
Tiểu Thanh nghe Thạch Đầu hù dọa, liền chùn bước chân, cảm thấy rùng mình, toàn thân nổi gai ốc. Cô bé nhìn về hướng nơi Hạo Phong đang ở, rồi nhìn về hướng ra khỏi khu rừng già, hai tay nắm chặt không biết làm sao cho phải. Cô bé nhìn bọn Thạch đầu bước đi xa dần. Một tiếng sói hú lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Tiểu Thanh cuối cùng cũng không chiến thắng được nỗi sợ hãi, quay đầu chạy theo sau.
Hạo Phong lúc này vẫn ngây thơ đi kiếm các bạn của mình. Cậu tìm khắp bụi rậm, tìm cả đằng sau những tảng đá to, thân cây khổng lồ, nhưng không hề thấy bóng dáng một ai. Cậu cứ thế, đi mãi, đi mãi, sâu vào rừng cây, chẳng biết đã bỏ xa con suối từ bao giờ.
Trời mỗi lúc một tối, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng gió lào xào, tiếng tru của các loài thú hoang thi nhau văng vẳng bên tai lúc to lúc nhỏ. Hạo Phong có cảm giác hàng trăm hàng vạn đôi mắt đang nhìn mình chăm chăm. Cậu bắt đầu lo sợ, cất giọng gọi:
“Anh Thạch Đầu? Tiểu Thanh? Mọi người đâu rồi? Đừng trốn nữa! Trời đã tối rồi, mau về thôi!”
Nhưng cậu gọi đến khản cổ cũng không một ai đáp lời. Hạo Phong giật mình nhìn quanh, màn đêm đã phủ đầy rừng cây. Cậu chỉ thấy mỗi màu trắng phát ra từ bộ trang phục cậu mặc trên người.
Hạo Phong nghĩ mình đi lạc rồi. Các bạn có lẽ đã tìm mình khắp nơi, chắc họ lo lắng lắm. Nhưng cậu đâu biết rằng ngay từ đầu chúng đã có âm mưu bỏ cậu lại nơi rừng thiêng nước độc này. Hạo Phong tìm cách quay lại nơi có con suối mà cậu đã từng đi qua, hy vọng sáng mai các bạn sẽ chỉ chỗ cho người lớn tới tìm cậu.
Nhưng đi mãi đi mãi, cậu vẫn không cách nào tới được chỗ cũ. Chưa bao giờ cậu thấy màn đêm đáng sợ như vậy. Xung quanh tối đen như mực, nhìn lên không thấy được bầu trời, nhìn xuống chẳng lần ra lối đi. Hạo Phong bắt đầu lo lắng. Thân hình bé nhỏ của cậu run lên cầm cập. Nếu đêm nay cậu bỏ mạng tại nơi này thì bà sẽ rất đau khổ. Cậu không muốn bỏ lại bà một mình trên cõi đời.
Đôi chân mệt mỏi rã rời, cậu kiệt sức ngã xuống, tay bỗng chạm phải một thứ gì đó mềm mềm. Hạo Phong mở to mắt nhìn trước mặt, giật mình khi thấy một con vật có bộ lông trắng như tuyết, trên lưng là những vằn đen như được ai dùng mực vẽ lên.
Hạo Phong nhìn thật kỹ con vật màu trắng có vằn đen trên lông kia. Trông nó có phần quen mắt, rất giống loài được gọi là “hổ” trong những quyển sách mà cậu đã từng đọc. Nhưng hổ trong miêu tả là loài vật to lớn, móng vuốt sắc nhọn, vô cùng hung bạo, còn con hổ này tại sao lại nhỏ xíu, còn có vẻ rất yếu ớt?
Thế rồi cậu mơ hồ nhận ra trên nền lông trắng của con hổ còn lấm tấm vết máu đỏ thẫm. Sở dĩ con hổ trông yếu ớt như vậy là vì nó đang bị thương. Một bên mắt của nó bị ai đó chém, máu chảy đầm đìa. Hạo Phong nhìn thấy mà kinh hãi. Cậu nhớ đến cái lần vô tình để dao cắt phải tay, bà Lý từng dùng vải quấn ngang để cầm máu. Hiện tại không có vải, cậu chẳng biết phải làm sao. Hạo Phong nhìn quanh quất, bỗng nảy ra một ý. Cậu xé ống tay áo của mình ra, định bụng băng tạm vết thương trên mắt con hổ.
Bạch Hổ đang nằm im lìm, bỗng có một tên nhóc lạ mặt ở đâu nhào tới chạm vào mình, nó bèn khẽ cử động. Con mắt không bị thương đang nhắm nghiền mở to, sáng lòa trong đêm tối làm Hạo Phong bất chợt giật mình lùi ra sau.