Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 29: Tự do
Điều Hạo Phong lo sợ rốt cục đã không xảy ra. Sau ngày hôm ấy, Bùi Thanh Uyển trở về nhà, vừa gặp Bùi đại nhân, nước mắt đã lưng tròng:
“Cha… con… con muốn từ hôn!”
Bùi đại nhân nghe ái nữ đang yên đang lành lại đòi từ hôn thì hết sức kinh ngạc. Mới mấy ngày trước khi Trang Quý Phi đề cập tới hôn sự với thất hoàng tử, nàng còn đỏ mặt e thẹn, thậm chí không giấu được vẻ vui mừng. Sao giờ lại không cần nữa?
“Sao lại muốn từ hôn? Có phải thất điện hạ đã gây khó dễ cho con không?”
Bùi Thanh Uyển lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải. Chỉ là con không hề có tình cảm với ngài ấy.”
“Con nói xằng nói xiên gì vậy? Lần trước chẳng phải con đã đồng ý rồi sao?”
Bùi Thanh Uyển lau nước mắt:
“Vì người tới là Trang Quý Phi, nên con hiểu lầm là tứ điện hạ. Mấy ngày nay ở điện Thanh Phong, cứ thấy ngài ấy vô cùng lạnh nhạt. Hóa ra là con nhầm rồi.”
Bùi đại nhân bị dọa đến phát run. Các nếp nhăn trên gương mặt càng trở nên dúm dó:
“Trang Quý Phi đã nhắm Tống tiểu thư gả cho tứ điện hạ. Con không có cửa so với người ta đâu! Hôn sự này… cứ để như vậy đi.”
Bùi Thanh Uyển nói như hét:
“Cha, cha nỡ nào để con lấy một người mình không yêu làm chồng sao? Con thà ở vậy còn hơn! Con không cần tứ điện hạ hay hất điện hạ gì nữa hết! Cha hãy đi gặp hoàng thượng, xin ngài ấy hủy bỏ hôn ước này đi!”
“Ta làm sao ăn nói với Trang Quý Phi và hoàng thượng đây??? Con nghĩ thánh chỉ ban ra là để đùa giỡn ư?”
Bùi Thanh Uyển vẫn quyết liệt kêu gào:
“Nếu không được… thì thà để con chết đi còn hơn!”
Thấy ái nữ đòi sống đòi chết loạn cả lên, Bùi đại nhân vội vàng giữ lấy nàng:
“Thôi được rồi! Ngày mai ta lê thân già này cầu xin hoàng thượng vậy!”
Bùi đại nhân nói vậy, nhưng người mà ông tìm tới là Trang Quý Phi. Sau khi thuật lại sự tình, ông khẩn thiết van cầu:
“Mong nương nương thứ lỗi cho sự nhầm lẫn này của Thanh Uyển. Người có thể xin hoàng thượng hủy bỏ hôn sự chỉ có thể là nương nương mà thôi.”
Trang Quý Phi nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên là không đồng ý. Bùi Thanh Uyển yêu thích Hạo Phong, chuyện rõ như ban ngày, sao giờ lại chuyển hướng sang Kỳ Phong rồi? Suy nghĩ một hồi, nàng lệnh cho Hồng Hoa gọi Kỳ Phong tới điện Thanh Mai, rồi nói với Bùi đại nhân:
“Ngươi về đi. Để bổn cung giải quyết.”
Khi Bùi đại nhân quay về, cũng là lúc Kỳ Phong xuất hiện. Trang Quý Phi nheo mắt nhìn hắn, rồi hỏi:
“Con đã dùng mưu kế gì mà khiến Bùi Thanh Uyển nhất quyết đòi hủy hôn?”
Kỳ Phong điềm nhiên trả lời:
“Mẫu phi nhạy cảm quá rồi. Con thì có khả năng làm được gì chứ?”
Trang Quý Phi bị thái độ của hắn làm cho tức điên:
“Con!!! Con đừng tưởng giở trò thì sẽ khiến ta xin hoàng thượng hủy bỏ hôn sự. Có nó ở bên, đã kiềm hãm con nhiều thứ. Ta không hủy hoại được nó, thì cũng phải khiến nó tránh xa con ra!”
Nét mặt Kỳ Phong chợt biến đổi, ánh mắt lóe lên lửa giận:
“Mẫu phi… Người đừng tưởng con không biết người đã làm gì Hạo Phong. Lần trước trên xe ngựa, đệ ấy suýt chết vì rắn độc, chẳng phải là do chủ ý của người sao?”
“Con dám nghi ngờ ta? Dựa vào đâu mà con nói là ta làm?”
Kỳ Phong thở dài:
“Con không muốn nghi ngờ người. Nhưng từ thái độ chán ghét của người đối với em ấy, con không thể không nghi ngờ.”
Trang Quý Phi ôm ngực, cố gắng điều tiết hơi thở:
“Được rồi, đứa con có hiếu nhà ngươi! Khá lắm! Vì người ngoài mà ngay cả mẫu phi cũng không tin!”
Kỳ Phong chốt hạ:
“Vậy mẫu phi vẫn nhất quyết giữ hôn sự này?”
Nàng dứt khoát:
“Ta vẫn giữ, thì sao?”
Kỳ Phong không trả lời, lạnh lùng quay lưng đi. Trang Quý Phi càng tức muốn nghẹn, nàng cố gắng lắm mới có thể gọi với theo:
“Con lại tính giở trò gì?”
Kỳ Phong đứng lại, không quay mặt nhìn nàng, giọng nói chẳng còn cứng cỏi như thường ngày, mà có chút run run:
“Mẫu phi, người có thật là yêu thương con không?”
Trang Quý Phi giật mình trước câu hỏi của hắn, liền đáp:
“Có người mẹ nào không yêu thương con mình chứ? Con còn là con trai duy nhất của ta.”
“Vậy… người có bao giờ hiểu con chưa? Có bao giờ người tự hỏi, con thích gì, người sẽ đáp ứng vô điều kiện chưa? Từ nhỏ tới lớn, người luôn tự ý quyết định tất cả. Những thứ con yêu thích, lúc nào người cũng đan tâm hủy hoại. Lần này, nếu người cứ ngoan cố, thì không chỉ có thứ con yêu thích bị hủy hoại, mà… còn có… chính bản thân con.”
Kỳ Phong không đợi Trang Quý Phi lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi điện Thanh Mai.
Kỳ Phong quay trở về, nhìn thấy Hạo Phong, sức nặng của hắn đổ sầm lên người làm chàng hốt hoảng đỡ lấy:
“Anh sao vậy?”
Kỳ Phong vòng tay qua hông, ôm lấy chàng:
“Đừng đẩy ra… E là từ nay về sau sẽ không còn cơ hội được như thế này…”
Hạo Phong không hiểu ý hắn, lo lắng tiếp tục hỏi:
“Tại sao?”
Kỳ Phong không trả lời, lẳng lặng siết chặt chàng trong vòng tay.
Hôm sau tin tức hoàng đế huỷ bỏ hôn ước giữa Hạo Phong và Bùi Thanh Uyển làm rúng động hoàng cung. Không những thế, hoàng đế còn huỷ luôn lệnh cấm với Hạo Phong, cho phép chàng một mình đi lại trong cung. Thậm chí chàng còn được hưởng đặc quyền của các hoàng tử khác, có thể ra vào thành bất cứ lúc nào.
Nghe Phạm công công đọc xong thánh chỉ, Hạo Phong hết sức kinh ngạc, cứ sợ ông đọc nhầm. Nhưng khi chàng tiếp nhận thánh chỉ rồi, tận mắt đọc đi đọc lại mới khẳng định chắc chắn là không nhầm lẫn. Hai tin tốt tới cùng một lúc, chàng không biết nên mừng hay lo.
Linh cảm của Hạo Phong không hề sai bao giờ. Cùng buổi chiều hôm ấy, Kỳ Phong thượng triều về trễ hơn thường ngày. Nhưng hắn không phải tự đi về, mà là được khiêng về. Tình trạng thảm hại không khác gì tám năm trước. Đi theo sau là Trang Quý Phi nước mắt ngắn dài, bù lu bù loa náo động cả điện Thanh Phong. Hạo Phong vừa tiến lại gần, nàng liền gào lên đẩy chàng ra:
“Ngươi tránh ra! Ngươi hại con trai ta ra nông nỗi này còn chưa hài lòng hay sao?”
Hạo Phong nhìn Kỳ Phong nằm sấp trên cán, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, ngay cả chàng cũng muốn ngã quỵ vì lo sợ. Chàng quay sang Lâm Y hỏi:
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Sắc mặt Lâm Y trầm trọng nhìn Kỳ Phong, rồi đáp:
“Điện hạ bị hoàng thượng phạt đánh ba trăm hèo.”
Hạo Phong cả kinh thốt lên:
“Tại sao lại bị phạt?”
Lâm Y lặng yên lắc đầu. Hạo Phong không còn tâm trí để gặng hỏi nguyên do, liền khẩn trương nói:
“Cho gọi thái y chưa?”
Lâm Y cung kính đáp:
“Dạ Trần thái y đã bôi thuốc rồi, dặn điện hạ yên tâm nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại.”
Trang Quý Phi vẫn lồng lộn ngăn cản Hạo Phong lại gần Kỳ Phong. Tới khi hắn được đặt lên giường thì dần dần mở mắt, yếu ớt gọi:
“Mẫu phi…”
Trang Quý Phi thấy hắn tỉnh lại vui mừng không thôi nhưng cơn giận vẫn lấn át hết thảy, quát lên:
“Đồ ngốc! Con đâu cần phải vì nó mà làm tới mức này! Có đáng không cơ chứ???”
Kỳ Phong ho nhẹ một tiếng, rồi thều thào nói tiếp:
“Mẫu phi… người mau về đi. Tất cả lui ra ngoài, để mình Hạo Phong ở lại…”
Trang Quý Phi nói như hét:
“Con… Con xem nó còn quan trọng hơn người mẹ này có đúng không?”
Hạo Phong thấy Kỳ Phong đau đớn nói không ra hơi, mà Trang Quý Phi cứ mãi ồn ào, sốt ruột tiến lại gần, kéo nàng ra khỏi người hắn:
“Trang Quý Phi, người không nghe tứ ca nói gì sao? Dù gì anh ấy cũng đang bị thương, người chiều anh ấy một lần, mau quay về đi có được không?”
Một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt Hạo Phong làm cho ai nấy đều khiếp kinh. Trang Quý Phi như muốn nổi điên gào lên:
“Ngươi còn dám lớn tiếng với ta?”
Kỳ Phong thấy Hạo Phong bị đánh, quên mất trên người có vết thương, liền ngồi bật dậy. Ai ngờ vừa ngồi dậy liền đau đớn ngã xuống. Hạp Phong mau chóng đỡ lấy hắn. Kỳ Phong nén đau nói:
“Mẫu phi… Hạo Phong nói không sai. Người đừng làm loạn ở đây nữa.”
Trang Quý Phi vừa ôm ngực vừa nói:
“Hôm nay con muốn ta tức chết mới vừa lòng có đúng không??”
Hạo Phong không bỏ cuộc, kéo nàng ra một bên, gương mặt thường ngày điềm đạm chưa bao giờ biết nổi giận bỗng chốc đanh lại:
“Chính Quý Phi mới là người muốn làm huynh ấy tức chết đó!”
Dứt câu, chàng liền quay sang Thạch Đầu nói:
“Anh Thạch Đầu, đưa Trang Quý Phi về! Tất cả lui ra hết cho ta!”
Tất cả mọi người bị cơn thịnh nộ của Hạo Phong làm cho cả kinh. Trang Quý Phi sửng sốt nhìn chàng:
“Ngươi… Kỳ Phong đã nuông chiều ngươi để ngày hôm nay dám leo lên đầu lên cổ bổn cung mà ngồi luôn sao???”
Hạo Phong cúi mặt thở dài, rồi nhẹ giọng nói:
“Tiễn khách.”
Thạch Đầu lập tức tiến đến gần Trang Quý Phi, kéo nàng rời khỏi điện Thanh Phong, mặc kệ nàng kêu gào khản cổ.
Những người khác cũng lẳng lặng lui ra. Phút chốc chỉ còn lại hai người. Hạo Phong đau lòng ngồi xuống bên giường, vén mái tóc rũ xuống gương mặt tái nhợt của Kỳ Phong lên, thấp giọng hỏi:
“Chuyện này… có liên quan đến em đúng không?”
Kỳ Phong nằm sấp trên giường, hai mắt nhắm chặt, cổ họng thoát ra âm thanh yếu ớt:
“Không phải…”
“Nói dối! Nếu không phải tại sao Trang Quý Phi lại đối với em tràn ngập căm hận như vậy?”
Lúc này, Kỳ Phong mới mở to hai mắt ra, nhìn chàng đăm đăm, biểu cảm phức tạp:
“Em không cần lo cho ta. Cơ thể… vốn quen với những vết thương như thế này rồi.”
“Tại sao? Tại sao anh lại phải làm như vậy? Em không đáng…”
Kỳ Phong nhấc một cánh tay, rướn lên muốn chạm vào bên má bị in hằn năm dấu tay của Hạo Phong, nhưng phía sau lưng đau rát khiến hắn vừa giơ tay lên đã không chịu nổi mà rơi xuống. Hạo Phong vội vàng nắm lấy tay hắn, giữ trong lồng ngực. Kỳ Phong thều thào nói:
“Đáng! Đáng chứ! Ta có thể không cần ngôi vị thái tử, ta có thể không cần cuộc sống xa hoa phú quý, nhưng ta không thể nhìn em buồn phiền được. Ngày hôm nay, ta đã xin phụ hoàng cho em tự do, hôn sự với Bùi tiểu thư cũng đã được huỷ bỏ. Từ nay về sau, em có thể làm tất cả những gì đệ thích, kể cả rời khỏi điện Thanh Phong. Phụ hoàng đã cho người sửa sang, dọn dẹp điện Tĩnh Phong ngay bên cạnh. Vài ngày nữa là có thể đến đó rồi…”
Hạo Phong nghe đến đây, một nỗi hụt hẫng dâng trào. Tự do là vậy sao? Đuổi chàng đi? Không cần chàng nữa? Cũng phải, ngay từ đầu chính chàng là người muốn hắn giữ khoảng cách cơ mà. Hạo Phong ngập ngừng:
“Em ở điện Thanh Phong… cũng tốt mà…”
“Em thân là hoàng tử phải có cung điện riêng chứ, đúng không? Em đã từng nói mình đã trưởng thành, không muốn ta quá nuông chiều em rồi còn gì?”
Đúng là chàng đã từng nói như vậy, nhưng hắn cũng đã từng phản bác, hắn nói rằng dù chàng có cự tuyệt, hắn vẫn mãi bên cạnh, nuông chiều yêu thương chàng. Tại sao giờ lại khác rồi? Hạo Phong thực sự không hiểu nổi. Từ trong thâm tâm, chàng không hề muốn rời khỏi nơi đây, đặc biệt là rời xa người trước mặt.
Kỳ Phong yếu ớt nói tiếp:
“Nụ hôn lần trước… là ta hồ đồ. Em hãy quên nó đi. Chuyện ta có thể làm cho em có lẽ chỉ đến đây mà thôi…”
Hạo Phong không hiểu tại sao hắn lại nói ra những lời này. Như thể hắn sắp đi đâu đó thật xa. Trong lòng sợ hãi không thôi, nhìn thấy nét mặt tiều tuỵ của hắn, chàng bỗng dưng nhớ tới bà Lý ngày đó cũng hơi thở mỏng manh như làn khói rồi rời bỏ thế gian.
Hạo Phong run rẩy nói:
“Anh đừng nói nữa… Chỉ cần anh khoẻ lại, chuyện gì em cũng đáp ứng… Nhưng đừng bắt em phải đi đâu hết! Em sai rồi…”
Kỳ Phong không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, rồi dần khép hai mắt lại.