Dị Nhân Ăn Thịt Người - Chương 4
Tiểu Bạch và Hương ở bên ngoài lén lút nhìn sự việc bên trong qua vài cái lỗ ti hí trên tường. Lúc này Tiểu Bạch và Hương mới tròn mắt nhìn nhau ngạc nhiên khi phát hiện hai người không thấy rõ mặt khi nãy chính là thầy hiệu trưởng và cô y tế ở trường.
Hai người rất muốn biết bốn người kia đang nói cái gì nhưng họ nói nhỏ quá không thể nghe được gì. Bỗng hai bên cáu gắt giằng co nhau, thoáng chốc đã thấy Thanh và Thảo biến đổi thành dị nhân, thầy hiệu trưởng và cô y tá cũng thấy thế liền biến đổi. Sắp không ổn rồi, ở đây sắp sửa có một trận đánh nhau long trời lở đất.
Hôm nay nhìn lén Tiểu Bạch mới hiểu ra vì sao Thanh với Thảo lại hành xử kì lạ khi ở căn nhà hoang rồi. Nhưng thật không ngờ bọn dị nhân lại xảo quyệt như vậy, còn biết cách ẩn mình giả dạng làm người thường để không bị lộ tẩy.
Nhìn kỹ dáng vẻ thật sự của dị nhân khi chuẩn bị cắn giết nhau cùng với sát khí phũ đầy căn nhà và sộc thẳng ra bên ngoài, thật khiến cho người ta không khỏi kinh hãi. Chợt ở phía sau lưng Tiểu Bạch và Hương có bàn tay đặt lên vai. Cả hai giật thót la lên nhưng tự ý thức được, lấy tay bịt miệng mình. Tiểu Bạch và Hương nhăn nhó bày ra vẻ mặt trách mắng. Ôi trời, đến lúc nào không đến lại đến vào lúc này!
Tiểu Bạch mới vừa bị hù nhưng không quản, chuyện đó tính sau còn chuyện có bị phát hiện hay không quan trọng hơn. Tiểu Bạch quay ngoắt nhìn qua lỗ nhỏ trên tường kia xem tình hình trong đó như thế nào. Nào ngờ lại không còn bóng người nào đứng trong đó nữa.
Tiểu Bạch hét toáng lên: “Không xong rồi, chúng ta có lẽ đã bị phát hiện, mau chạy thôi!”
Cả bọn vừa mới chạy được mấy bước thì ở trước mặt có hai dị nhân chặn đường, định chuồn hướng ngược lại thì có thêm hai dị nhân. Bốn người bọn Tiểu Bạch đã bị bao vây, còn chưa kịp vào thế phòng thủ thì một cái đầu to đầy răng nanh ở phía sau xông đến sau lưng A Long. Tiểu Bạch nhào đến ôm A Long né sang chỗ khác. Hàm răng sắc nhọn kia sượt ngang qua làm rách áo của Tiểu Bạch. A Long thấy vậy liền lo lắng hỏi cậu có sao không nhưng Tiểu Bạch giữ vững nét mặt nói không sao.
Tiểu Bạch và A Long dựa sát lưng Tuấn và Hương, Tiểu Bạch nói: “Mau lấy vũ khí.” Nhìn thấy chiếc lựu đạn nho nhỏ trên tay, Thảo và Thanh liền do dự không tấn công mà còn lui về sau một bước.
Tuấn nhìn ra được hai dị nhân này sợ cái vật nhỏ trên tay của cậu, liền giơ lên rồi quơ qua quơ lại. Thanh và Thảo phát ra tiếng “khè khè” ra tín hiệu, hai dị nhân còn lại cũng lùi về sau. Trong lúc bốn dị nhân mất cảnh giác thì bốn người phe Tiểu Bạch đã châm lửa từ khi nào và thả lựu đạn xuống đất và chạy phắt đi.
Tiểu Bạch chạy đi nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nhìn thử xem Thanh với Thảo có còn sống hay không. Cũng may họ thịt béo da dày, chỉ bị thương bên ngoài.
***
Về đến nhà A Long, chẳng nói chẳng rằng liền vội kéo Tiểu Bạch, muốn cậu vạch áo cho A Long xem xét coi có bị thương ở đâu không. Tiểu Bạch ngượng nói không cần, làm gì có ai lại đưa lưng cho người mình thích thấy giữa bàn dân thiên hạ chứ.
Tiểu Bạch đánh trống lảng nhắc chuyện khi nãy A Long với Tuấn hù, hại cho cả đám bị phát hiện, mém xíu là bị ăn thịt hết rồi. Hương nghe Tiểu Bạch nhắc liền nhớ ra, giận dữ kéo tay áo của Tuấn rồi vã cho một bạt tay lên bả vai. Hương nhìn thấy dáng vẻ ngốc của Tuấn thì thở dài nói:
“Cũng may là bọn dị nhân kia độ khôn ngoan có giới hạn, nên bọn mình mới thoát được. Nếu không thì có xuống dưới làm ma, em sẽ không tha cho anh đâu, Nguyễn Anh Tuấn!” Nói đến cuối câu Hương lại phùng mang trợn má, giơ tay nhéo lấy tai Tuấn.
Tuấn la làng kêu đau, chắp tay xin Hương tha tội. A Long bên này cứ giữ khư khư cánh tay của Tiểu Bạch, chỉ sợ buông tay cậu sẽ bỏ trốn. Tiểu Bạch cứ né tránh không cho A Long kéo áo mình lên, Tiểu Bạch thân thể tuy có cao ráo nhưng không bằng A Long, cậu có dùng sức né tránh cũng không làm lại. Cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống cho A Long xem xét cái lưng trắng nõn của mình.
Hương nhìn qua, lấy tay sờ lấy lưng Tiểu Bạch rồi cảm thán nói: “Chu choa, lưng gì mà trắng mịn còn hơn con gái vậy. Có thời gian thì cho tiểu nữ đây thỉnh giáo a!”
Tiểu Bạch sởn gai ốc mắng: “Má nội này biến thái quá. Gay mà cũng không tha nữa.”
Hương cười gian nói mình là một tiểu cô nương ham mê sắc đẹp không phân biệt giới tính, miễn là có lợi cho Hương thì Hương không màng khó khăn. Tuấn nghe đến đây liền xù lông lên lườm Hương, nói nếu vậy thì không phải cậu bị ra rìa đó chứ. Hương nhìn Tuấn cười phì rồi xoa đầu cậu nói Tuấn là số một, là người đặc biệt nhất nên đừng có bày ra cái mặt cún con đáng thương đó.
Nói đoạn Hương nhìn lưng Tiểu Bạch, phát hiện ra có một vết xước nhỏ dài bằng đầu ngón tay. Hương băn khoăn hỏi liệu vết xước này có ảnh hưởng làm biến dị hay không. Tiểu Bạch chảy mồ hôi lạnh, cười cười đáp chắc không đến nỗi. Hương nghe vậy cũng an tâm phần nào rồi ghé tai nói nhỏ gì đó với Tuấn, chốc lát hai người họ chuồn đi mất, để lại A Long với Tiểu Bạch.
A Long nhìn vết thương trên lưng Tiểu Bạch mà có chút xót xa. Từ lúc gặp gỡ và quen biết Tiểu Bạch, bản thân cậu chưa hề dám đụng đến Tiểu Bạch, càng không cho phép ai chạm đến dù chỉ là một sợi tóc. Bởi vì cậu sợ, sợ rằng bàn tay thô ráp này, thân thể vụng về này của cậu sẽ làm Tiểu Bạch bị thương. Đối với A Long thì Tiêu Bạch như một vật nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ thì cậu ấy sẽ đau. Tuy ban đầu không dám đụng vào nhưng không hiểu sao càng ngày cậu càng muốn nhiều hơn, cậu muốn vượt ra khỏi ranh giới đó mà chạm vào Tiểu Bạch.
Trong lúc thoa thuốc sát trùng cho Tiểu Bạch, ngón tay cậu vuốt ve vết thương hỏi Tiểu Bạch có đau không. Tiểu Bạch lúc này không hề thấy đau, chỉ thấy nhột mà thôi, ngón tay to của A Long cứ vuốt vuốt làm Tiểu Bạch có chút không yên, giống như có bầy kiến bò khắp người vậy.
Thoáng chốc hai tai của Tiểu Bạch đỏ lên, cậu quay mặt lại kéo áo xuống nói với A Long là bôi thuốc vậy đủ rồi, vết thương nhỏ như vậy chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
***
Từ sau cái đêm hôm ấy thì Thanh và Thảo không còn đến lớp nữa, cũng không còn liên lạc với đám bạn Tiểu Bạch. Giống như một làn gió, vụt ngang qua rồi biến mất.
Tiểu Bạch cảm thấy buồn vì nhóm tám người bây giờ chỉ còn bốn người. Nhưng biết làm sao được, mọi sự việc đều xảy ra đột ngột, không thể thay đổi.
Một tháng trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến kì nghỉ hè. Tiểu Bạch và đám bạn ngồi trong thư viện cùng với cả đống sách đang mở ra trên bàn. Nhìn sơ lược đều là sách liên quan đến sinh vật học.
Trong suốt một tháng cả bọn không đến thư viện thì chỗ sách cũ hoặc đến những nơi công cộng nghe ngóng. Tiểu Bạch quan sát dị nhân từ lâu, sớm đã biết tập tính của loài này tương đồng với cây ăn thịt người. Nhưng ở thời đại này cây ăn thịt gần như bị tuyệt chủng, với cả nếu chúng còn tồn tại thì không đến nỗi lây lan cho con người.
Đặt một câu hỏi to đùng ở đây là vì sao cây ăn thịt lại có thể xâm chiếm cơ thể người? Và không thể tự bọn chúng hành động được, chắc chắn phải có một thế lực nào đó tác động. Suy đi nghĩ lại thì chỉ có một đáp án đó là liên quan đến các nhà khoa học nghiên cứu về loại cây này. Cho nên suốt cả tháng nay cả bọn mới lục tìm tất cả các nơi có nghiên cứu về sinh vật học nhưng vẫn chưa thể tìm ra nơi có trồng loại cây ăn thịt.
Đang chán nản như sắp bỏ cuộc, Tuấn với Hương nằm dài trên bàn nhìn nhau. A Long thì ngồi đọc gì đó chẳng rõ, Tiểu Bạch cũng chẳng quan tâm, cậu chỉ biết lúc này không được bỏ cuộc. Nếu cậu bỏ cuộc thì ai báo thù cho Thiên và Bảo, nếu cậu bỏ cuộc thì Thanh và Thảo phải sống mãi kiếp dị nhân hay sao, nếu cậu bỏ cuộc, sớm muộn gì cả thế giới này kể cả cậu cũng sẽ phải chết đi hoặc biến thành dị nhân. Tiểu Bạch không muốn như vậy, cậu thậm chí còn chưa tỏ tình, còn chưa sống những ngày an nhàn với A Long cơ mà.
Với sự nổ lực, kiên trì của Tiểu Bạch, đến chiều tà khi thư viện gần đóng cửa, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, vui mừng nói: “A, cuối cùng cũng tìm ra rồi!”
Nghe thấy vậy, cả bọn dừng lại mọi chuyện riêng hỏi Tiểu Bạch tìm thấy được gì. Tiểu Bạch đã tìm thấy nơi nghiên cứu cây ăn thịt người, thành phố đó cách thành phố này khá xa, nếu đi bằng xe bốn bánh có lẽ phải mất mấy ngày mới tới, nhưng không biết thuê xe có đắt hay không.
A Long nhìn Tiểu Bạch cười rồi nói: “Để tao lo việc đó cho, bọn bây chỉ cần lo chuẩn bị vật dụng tư trang thôi. Mà khi nào thì đi?”
Cả bọn hai mắt long lanh cảm thán nhìn A Long, đúng là công tử nhà giàu có khác. Tiểu Bạch gãi đầu hỏi nếu ngày mai xuất phát luôn thì có kịp thuê xe không. A Long mặt than đáp có thể rồi nói nên về ăn cơm rồi.
Hương vươn vai nói đi thôi, nhỏ biết một chỗ bán bún canh cá siêu ngon, nếu không ngon không lấy tiền. Tiểu Bạch cười bảo bộ bà chủ quán mua chuộc Hương hay sao mà quảng cáo dữ thần. Hương bĩu môi “xí” một cái nói Tiểu Bạch không biết về ẩm thực gì hết, ngoài A Long ra thì chỉ giỏi động não suy luận.
Tiểu Bạch ngồi sau lưng A Long “khụ khụ” vài cái rồi bẻ lái chủ để hỏi Hương sắp tới chưa, nói ở gần đây mà sao chạy quài chưa tới.
***
Sáng hôm sau, cả bọn tập họp ở trước cổng trường, cả bọn đang đứng đợi xe đến. Ở phía xa có một chiếc xe bảy chỗ chạy tới rồi dừng lại trước mắt cả bọn. Tuấn tròn mắt nhìn chiếc xe, đây không phải là chiếc xe đời mới nhất hay sao, A Long cũng chịu chơi quá rồi.
Tuấn còn đang trầm trồ vuốt ve chiếc xe thì có một người trong xe bước xuống. Người này mặc vest đen, còn đeo cả kính râm, anh ta nhìn thấy A Long liền cúi đầu chào: “Thưa cậu chủ, mọi thứ đã sẵn sàng, mời cậu chủ và mọi người lên xe ạ.”
“Cái gì, cậu chủ?” Cả đám trợn tròn mắt đồng thanh nói to. Rõ ràng đã dặn trước đó không được gọi như vậy, A Long nhíu mày nói nhỏ nhắc nhở anh tài xế rồi hắng giọng mời mọi người lên xe.
Thật không ngờ, nhà A Long lại có luôn hãng xe xịn như vậy. Cả bọn đơn giản chỉ biết A Long giàu thôi, bình thường cậu ấy không hay khoe khoang, ăn mặc cũng bình thường như ai, không ngờ lại giàu đến mức này.
***
Cả bọn tìm ra được nơi nghiên cứu nhưng đáng tiếc là chẳng còn ai ở đây, mọi thứ trông thật hoang tàn. Tiến vào nơi nghiên cứu cây ăn thịt, cả đám nhìn thấy một dãy ống thí nghiệm đủ màu nằm trên bàn.
Thế là cả bọn chia nhau ra tìm kiếm, hy vọng có thể tìm ra được thứ gì đó có thể hoá giải được dòng máu dị nhân trong cơ thể người.
Tìm cả buổi, Tuấn cũng tìm thấy, lần này cậu lập công lớn rồi. Cậu tự hào vì cuối cùng mình cũng có ích cho nhóm. Trên lọ thuốc màu tím kia có dán ghi chú, nội dung nói rằng tiêm thuốc này trực tiếp vào người phải đủ 10 ml mới có thể giải độc cây ăn thịt.
Cả bọn trước vui mừng sau lại ủ rũ mặt mài vì ống thuốc giải này vừa đúng chỉ cứu được một người. Thật khó chịu, tại sao cái người tạo ra mớ rắc rối này lại chỉ tạo ra thuốc giải cho đúng một người vậy chứ. Hắn ta thật là ích kỷ, chỉ nghĩ cho mỗi mình mình. Giờ thì hay rồi, có mỗi ống thuốc bé tẹo như này thì cứu thế giới cái nỗi gì, còn không bằng vứt đi cho rồi.
A Long nhìn thấy Tiểu Bạch tức giận, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt liền dỗ: “Không cần tức giận, tao có người cậu ở bên Mỹ cũng đang là một chuyên viên nghiên cứu về sinh vật học, có thể sẽ giúp được.”
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn A Long nghi vấn: “Ủa, mày có người cậu đỉnh vậy hả? Sao ngay từ đầu không nói trời, làm cả bọn lục tung lên hết mới nói!?”
A Long cười cười nói biết là vậy, nhưng cậu của A Long chưa từng nghiên cứu về loại cây này, cũng không phải thiên tài. Nếu có mẫu thuốc giải sẵn thì may ra còn bào chế ra thêm.
(Còn tiếp)