Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 44: Thuận vương
Hoả quốc quả đúng như lời đồn, bảy phần là hoang mạc cằn cỗi. Khí hậu vô cùng nóng bức khó chịu, cây cỏ héo khô, trơ cành. Sứ đoàn vừa đặt chân đến nơi, đã bị choáng ngợp bởi khí trời oi ả của đất nước này. Dù đoàn người đã thay trang phục mỏng nhẹ cũng không thể thích ứng ngay được. Ai nấy cũng đều mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt đẫm dính sát da thịt.
Kỳ Phong đi phía sau, thấy bước chân con ngựa Hạo Phong đang cưỡi bỗng dưng chậm lại, lo lắng tiến lên hỏi:
“Em vẫn ổn chứ?”
Hạo Phong lau mồ hôi trên trán, hai má đỏ ửng, trả lời:
“Em không sao, nhưng ngựa của em có vẻ thấm mệt rồi. Chúng ta tìm nơi có bóng râm nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhận thấy sứ đoàn cũng đã kiệt sức, Kỳ Phong lệnh cho mọi người tấp vào quán nước ven đường.
Hắn ngồi bên cạnh Hạo Phong, liếc nhìn mồ hôi nhỏ xuống chiếc cằm thanh tú của chàng, chẳng hiểu sao lại thấy quyến rũ lạ thường, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Hạo Phong vừa quay sang, hắn xấu hổ chuyển ánh mắt đi nơi khác. Chàng không để ý đến vẻ mặt bất thường của Kỳ Phong, đứng lên đi đến bên con tuấn mã của mình, không khỏi đau xót khi nhìn vẻ mệt mỏi của nó.
Con ngựa này đã cùng với chàng vượt ngàn dặm trường, băng đèo lội suối, trải qua biết bao cung đường trắc trở, gập ghềnh. Chẳng biết từ lúc nào, cũng giống Bạch Hổ, nó đã trở thành người bạn thân thiết không thể thiếu trong đời.
Trương y sư được lệnh xem bệnh cho con ngựa. Khi kiểm tra kỹ lưỡng xong, y nói:
“Nó bị sốc nhiệt, chưa nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng e là không thể đi cùng chúng ta được nữa.”
Hạo Phong hoang mang, vuốt nhẹ lưng ngựa:
“Không thể để nó ở lại một mình được.”
Kỳ Phong thấy chàng vì lo lắng cho con ngựa, quyến luyến không muốn rời, bèn ngoắc tiểu nhị lại, đưa cho hắn một thỏi bạc:
“Ngươi chăm sóc con ngựa này, nhớ là không được để nó chết. Khi trở về, nếu nó khỏe lại, ta sẽ thưởng thêm.”
Rồi hắn quay sang chàng:
“Em đi chung ngựa với ta.”
Chàng từ chối:
“Đường xa mệt nhọc, ngựa của anh sao chịu nổi. Nên tìm một con ngựa khác thì hơn.”
“Không có thời gian đâu.” Kỳ Phong nhìn sắc trời: “Từ đây đến cung điện cũng không còn xa, chúng ta nên tranh thủ tới nơi trước khi trời tối.”
Cuối cùng, Hạo Phong đành để lại ngựa của mình, cùng Kỳ Phong cưỡi chung con ngựa của hắn. Dường như con ngựa này cũng đã quen với sức nặng của cả hai, nên vẫn lướt đi băng băng không tỏ vẻ gì mệt mỏi.
Kỳ Phong ngồi phía sau, thúc ngựa chạy đi. Hạo Phong ngồi trước, lọt thỏm vào trong lòng hắn, cảm giác thân quen nhưng lại có chút ngượng ngùng. Suốt quãng đường còn lại, cả hai không ai nói với ai một lời nào, nhưng hai trái tim không ngừng nhảy loạn.
Cung điện của Hỏa quốc nằm trong ốc đảo giữa sa mạc khô cằn, một nơi hiếm hoi có cây xanh toả bóng mát. Tuy không rộng lớn bằng hoàng cung của Phong quốc, nhưng những mái nhà hình vòm chạm trổ tinh tế, dát vàng, nổi bật giữa hoang mạc cũng đủ thấy mức độ giàu có của đất nước này.
Sứ đoàn của Hạo Phong được tiếp đón rất long trọng, mở màn bằng một điệu múa uyển chuyển từ các vũ công xinh đẹp của Hỏa quốc.
Hỏa quốc quanh năm nóng bức, người của nơi đây từ nam đến nữ đều có vóc dáng cao lớn, cộng với nước da bánh mật khỏe mạnh. Trái với vẻ ngoài đằm thắm e thẹn của nữ nhân Phong quốc, nữ nhân Hỏa quốc vô cùng phóng khoáng, vận trang phục mát mẻ, mỏng manh, để lộ vòng eo đầy quyến rũ mê hoặc.
Điệu múa hoang dã từ vùng đất lạ vừa kết thúc, Thuận vương ngồi tại trung tâm đại sảnh vỗ tay vang rền, giọng cười sảng khoái cất lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của bọn Hạo Phong.
Thuận vương của Hỏa quốc nom còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Dáng người cao to, tóc hoe đỏ được buộc cao gọn gàng. Nước da nâu đặc trưng hài hoà với gương mặt góc cạnh đầy nam tính, cũng có thể gọi là anh tuấn, không nhìn ra lại là một kẻ háo sắc.
Hạo Phong thấy Thuận vương bước tới, lịch sự đứng lên, cung kính hành lễ chào hỏi. Gã vội vàng xua tay:
“Không cần đa lễ. Mau, mời ngồi. Ngày đầu tiên thất điện hạ tới Hỏa quốc, hãy vui vẻ no say đã. Việc chính sự để sau rồi nói.”
Nói rồi, gã lập tức ra lệnh cho cung nhân mang thức ăn dâng lên tiếp đãi.
Thuận vương này thoạt nhìn thật khác xa lời đồn. Ai cũng bảo gã mặt mày hung dữ bặm trợn, lại xấu như Quan Công. Tính tình thì cổ quái, tàn nhẫn lãnh khốc. Nhưng qua lần tiếp xúc đầu tiên, Hạo Phong trông thấy gã rất thân thiện hoà đồng, ấn tượng cũng không tệ.
Người của Hỏa quốc vô cùng hiếu khách, tiếp đãi sứ đoàn rất nồng nhiệt, chu đáo. Thuận vương cũng chưa hề có hành động nào vượt quá giới hạn, khiến Hạo Phong như được trút bỏ mối lo đè nặng lồng ngực mấy bữa nay.
Nhưng Hạo Phong có vẻ như vui mừng quá sớm. Ngày hôm sau, thời gian hòa đàm diễn ra, Thuận vương chỉ cho mời mỗi mình chàng, tất cả những người khác đều được lệnh lui hết ra ngoài. Lúc này, chàng mới bắt đầu lo lắng, làm gì có cuộc hòa đàm nào chỉ diễn ra có hai người đâu cơ chứ?
Kỳ Phong thấy lời đề nghị của Thuận vương cực kỳ vô lý, dĩ nhiên không cho Hạo Phong mạo hiểm ở một mình với gã. Chàng thấy hắn lo lắng, bèn trấn an:
“Vuốt mặt phải nể mũi, hắn không dám làm càn đâu. Anh cứ ở bên ngoài chờ em.”
Hạo Phong nói rồi cất bước vào trong. Thuận vương đã ngồi chờ từ lúc nào, tư thế vắt chéo chân, dựa lưng vào long ỷ. Thấy chàng cúi đầu hành lễ, gã vội vàng đứng lên, tiến lại gần nâng chàng dậy:
“Tứ điện hạ gặp bổn vương, không cần phải hành lễ.”
Hạo Phong bị gã chạm vào, giật mình lùi ra sau:
“Không dám thất lễ.”
Thuận vương cười sảng khoái, rồi nói lớn:
“Mời ngồi.”
Hạo Phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Thuận vương cũng quay về chỗ của mình. Gã tươi cười thân thiện:
“Mời dùng trà.”
Hạo Phong nhìn tách trà trên bàn, có chút e dè cảnh giác. Thuận vương đoán được ý nghĩ của chàng, cười nói:
“Điện hạ không cho rằng bổn vương bỏ độc vào chén trà đó chứ?”
Hạo Phong cầm chén trà đưa lên miệng, bình thản trả lời:
“E rằng ngài sẽ không dám.”
Thuận vương cười phá lên:
“Đương nhiên bổn vương không dám! Một mỹ nam tử như ngài, bổn vương sao dám làm hại cơ chứ!”
Dù thời tiết nóng như đổ lửa, nhưng Hạo Phong bị những lời này của hắn làm cho lạnh run, vị trà bỗng dưng đắng chát nơi đầu lưỡi. Thuận vương lại tiếp tục:
“Nghe nói Phong quốc nổi tiếng nhiều tuyệt sắc giai nhân, nhưng rốt cục vẫn không bằng một thất hoàng tử khuynh quốc khuynh thành. Hôm nay được dịp diện kiến, quả là danh bất hư truyền!”
Hạo Phong lãng tránh câu nói của gã, đổi đề tài:
“Bệ hạ, hôm nay ta đến đây là để bàn về việc tái ký hiệp ước. Có lẽ nên vào vấn đề chính rồi. Trước tiên, cần điểm lại những thành quả ba năm nay, ưu, nhược điểm của hiệp ước. Sau đó xem xét, sửa đổi cho phù hợp với thực tại…”
Thuận vương ngắt lời chàng:
“Chuyện đó không vội. Trước sau gì hai nước cũng trở thành người một nhà.”
Hạo Phong nghe không hiểu ý, liền hỏi lại:
“Người một nhà?”
“Phải, muốn tái ký, rất dễ. Chỉ cần thất điện hạ đây… đồng ý gả cho bổn vương…”
Thuận vương nửa đùa nửa thật, Hạo Phong thấy mặt mày nóng ran, bác bỏ ngay đề nghị của gã:
“Hoang đường! Ta là nam nhân, sao có thể gả cho ngài? Hơn nữa, ta tới đây để hòa đàm, không phải hòa thân.”
“Có khác gì nhau? Chẳng qua là trao đổi điều kiện, hai bên cùng có lợi thôi mà. Điện hạ tuổi còn trẻ đã nổi tiếng yêu nước thương dân, sẽ không đành lòng để đất nước rơi vào cảnh chiến tranh khói lửa đâu đúng không?”
Không ngờ tên Thuận vương này lại bỉ ổi như vậy, ngang nhiên uy hiếp chàng. Hạo Phong muốn bóp chết gã cho hả giận, nhưng phải cố nuốt cục tức vào trong. Giờ từ chối cũng không được, đồng ý cũng không xong, chàng chẳng biết làm sao cho phải.
Thuận vương lại nói:
“Nếu điện hạ đồng ý ngay thì cũng không có gì thú vị. Chi bằng, ta và ngài cùng đánh cược đi.”
“Đánh cược?”
“Chúng ta đấu ba hiệp, nếu như bổn vương thắng, ngài phải ngay lập tức gả cho bổn vương, thời hạn hiệp ước là vĩnh viễn. Nếu ngài thắng, ta sẽ để ngài rời khỏi Hoả quốc mà không sứt mẻ miếng da nào, hiệp ước tiếp tục gia hạn thêm ba năm.”
Hạo Phong trầm ngâm:
“Thi thế nào?”
“Bổn vương chọn hai đề tài, ngài một đề tài. Hai ngày sau bắt đầu thi đấu.”
Hạo Phong chau mày, như vậy thì quá thiệt thòi cho chàng rồi. Thuận vương biết chàng nghĩ gì, cười nói:
“Bổn vương là chủ nhà, đương nhiên được ưu tiên. Mời điện hạ chọn trước.”
Biết không thể nói lý với tên này, Hạo Phong đành miễn cưỡng đồng ý. Thay vì phát động chiến tranh, thì đánh liều cược một phen vậy. Suy nghĩ một lúc, chàng nói:
“Đề tài ta chọn là chơi cờ vây.”
Đôi mắt Thuận vương chợt sáng rỡ:
“Điện hạ suy nghĩ kỹ chưa? Ngài giỏi nhất là cờ vây?”
“Đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Tốt, chắc ngài không biết là kỳ sư nổi danh của Hỏa quốc vẫn chưa bao giờ đánh bại được bổn vương.”
Trong lòng Hạo Phong có chút dao động, nhưng đây không đơn thuần là cuộc chiến trí tuệ, mà tâm lý cũng phải vững vàng, chàng khẽ nhếch môi:
“Kỳ sư của Hỏa quốc là kỳ sư của Hỏa quốc. Hắn không đánh bại được ngài, cũng chưa thể nói ngài là kẻ mạnh nhất.”
Thuận vương bị nụ cười nửa môi của chàng làm cho mê mẩn, nào có để ý tới việc ai mạnh hơn ai. Càng nói gã càng hào hứng:
“Hai đề tài tiếp theo là đấu kiếm và uống rượu.”
Hạo Phong thầm than. Tuy cũng biết chút ít kiếm thuật, nhưng nếu so với Thuận vương có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn trên sa trường, chàng không thể nào làm đối thủ của gã. Uống rượu lại càng không. Nhớ lại lần trước hai ly đã say, nếu Thuận vương đã muốn so tài, thì chắc chắn tửu lượng của gã không hề tệ. Lần này, có lẽ chàng đang tự đeo gông vào người rồi.
Thuận vương thấy Hạo Phong bồn chồn khó yên, càng thêm phần hào hứng:
“Đây cũng không tính là so tài, mà chính là cơ hội để bổn vương hiểu hơn về thất điện hạ.”
Hạo Phong khẽ lườm gã một cái, rồi nhanh chóng quay lại nét mặt bình thản ban đầu. Thuận vương lấy một tờ giấy, đặt bút lên đó:
“Đây là cam kết. Chúng ta sẽ so tài ba nội dung: đánh cờ, đấu kiếm, uống rượu. Nếu bổn vương thắng một trên ba, thất điện hạ đây sẽ gả cho bổn vương, hiệp ước tái ký vô thời hạn. Nếu thất điện hạ toàn thắng thì sẽ không có gì thay đổi, bổn vương sẽ thả ngài quay về Phong qquốc, hiệp ước tái ký thời hạn ba năm.”
Hạo Phong đọc lại một lượt cam kết, thốt lên:
“Tại sao ngài thắng một còn ta lại phải thắng ba mới được tính? Có phải quá bất công rồi không?”
“Như đã nói, bổn vương là chủ nhà, hơn nữa, bổn vương đang cho ngài cơ hội. Vốn dĩ không cần phải có cuộc so tài này, trực tiếp mang điện hạ lên giường…”
Xưa nay chưa từng gặp phải kẻ nào lưỡi không xương trăm đường lắc léo như Thuận vương, khiến một người thường ngày trầm tĩnh như Hạo Phong cũng muốn nổi giận. Chàng cố đè nén cục tức vào trong, nhã nhặn nói:
“Chuyện này… chẳng khác nào không cần thi ngài cũng nắm chắc phần thắng.”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của thất điện hạ rồi.”