Dị Nhân Ăn Thịt Người - Chương 6 (End)
Sau khi Tiểu Bạch biến thành dị nhân, Thanh và Thảo điều quân đoàn dị nhân truy tìm tung tích của cậu và phát hiện họ đang ẩn nấu dưới lòng đất. Cũng may rằng có Chí Viễn, cậu của A Long quen biết với Sĩ quan quân đội Hoàng Phi, đã kịp thời tiếp ứng cứu giúp và dẫn về căn cứ để tị nạn.
Ba tháng trôi qua, ngày nào A Long cũng đến thăm Tiểu Bạch, ngày nào cũng ngồi ở bên ngoài nhìn qua bức tường kính nhắc lại chuyện xưa của cậu và Tiểu Bạch. Nhưng chỉ có mỗi A Long là biết đau lòng, còn Tiểu Bạch thì chẳng thèm nghe lấy dù chỉ một chữ, mỗi lần thấy đến thăm liền nhìn với ánh mắt thèm thuồng như muốn nhai nát đầu của cậu.
A Long thật sự có chút hối hận rồi, hối hận vì không thể nói ra chữ “thích” khi ấy, cậu gõ đầu tự trách vì sao bản thân lại không chịu bày tỏ sớm hơn.
Đã ba tháng trôi qua nhưng việc bào chế thuốc vẫn chưa hoàn thành. Ngày nào sau khi thăm Tiểu Bạch xong, A Long đều đi đến chỗ của cậu mình hỏi thăm tình hình, vậy mà hôm qua vẫn nghe câu: “Chưa nắm chắc.”
Nếu lỡ như thuốc giải mãi mãi không được bào chế ra thì phải làm sao, Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn bỏ mặc cậu không quan tâm hay sao. A Long không muốn Tiểu Bạch quên mình, cậu muốn Tiểu Bạch quay về như lúc trước, luôn là một Tiểu Bạch hoạt bát, nghịch ngợm, đôi lúc lại làm nũng với cậu đòi cậu đèo đi chơi, đôi lúc lại giận dỗi ghen tuông khi có cô gái khác có ý với cậu. Những hành động và biểu cảm đó của Tiểu Bạch đang hiện ra lắp đầy tâm trí của A Long. Một lần nữa A Long không kiểm soát được mà ôm đầu khổ sở, giọt nước mắt chảy dài lọt vào khoé miệng mằn mặn. Nhưng sao cậu lại thấy nó có vị đắng hơn là mặn vậy chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, Tuấn ở ngoài chạy vào với khuôn mặt mừng rỡ như tướng quân vừa thắng trận trở về.
“Thành công rồi, A Long. Chú Chí Viễn đã bào chế thuốc thành công rồi! Tiểu Bạch và chúng ta có hy vọng rồi!” Tuấn vừa chạy vừa nói với A Long.
A Long nghe vậy liền chạy ngay đến chỗ của cậu mình, nghe được ba từ “Thành công rồi” của Chí Viễn, A Long rưng rưng thở phào nói; “Tốt quá rồi, Tiểu Bạch được cứu rồi!”
Chí Viễn nhìn biểu cảm của cháu mình có chút ngạc nhiên, đứa cháu mặt than của anh vậy mà hôm nay lại có nhiều biểu cảm như thế trên mặt. Đứa nhỏ Tiểu Bạch này chắc chắn là người rất quan trọng với A Long, biết đâu sau này còn là người một nhà.
***
Tiểu Bạch được A Long trói lại trên ghế rồi tiêm thuốc, cậu ngất đi một lúc rồi từ từ mở mắt ra. Ánh mắt dã thú lạnh băng khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt ấm áp đầy xúc cảm nhìn A Long. Tiểu Bạch gọi tên A Long, một tiếng rồi lại thêm tiếng nửa, hai hàng mi ươn ướt nói: “A Long, A Long, cuối cùng tao cũng có thể gọi tên mày thêm lần nữa rồi!”
A Long không nói lời nào mà ôm lấy Tiểu Bạch thật chặt. Lực tay của A Long cùng với dây thừng đang trói chặt khiến Tiểu Bạch không thể thở nổi, cậu cố gắng lấy hơi nói: “A Long à, cởi trói cho tao rồi hãy ôm tiếp có được không, tao không thở được.”
Cởi trói xong, Tiểu Bạch nhìn A Long với ánh mắt cười hỏi không muốn ôm nữa sao. Mới hỏi giây trước, giây sau Tiểu Bạch đã nằm gọn trong lòng của A Long. Đôi tay to lớn của A Long ôm cậu, nhưng không cảm thấy khó thở như khi nãy, mà trái lại cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Tiểu Bạch cũng dang hai tay vòng ra sau ôm lấy A Long. Sau một lúc, A Long mới buông Tiểu Bạch ra, hai tay đặt lên vai nhìn Tiểu Bạch nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, anh…anh.”
Đến chữ quan trọng nhất thì nó lại nằm trong cuốn họng không thoát ra được. A Long gục đầu thở một hơi dài, Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dáng này của A Long có chút đáng yêu nên lén cười thầm.
Ở ngoài cửa, mọi người đã nhìn thấy hết nhưng thật thất vọng khi A Long không nói ra cái từ quan trọng ấy được. Hương đứng dựa vào cửa, lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý mắng A Long: “Chậc, có mỗi ba chữ ‘Anh thích em’ thôi mà cũng không nói được, thật là.”
Tuấn đứng kế bên liếc nhìn Hương rồi thì thầm: “Đúng đó, chẳng giống anh. Ngay từ đầu phát hiện ra thích em thì anh đã sớm tỏ tình rồi. Nếu không tỏ tình thì ai khác cướp mất thì thôi xong!”
Hương liếc Tuấn nửa con mắt mắng Tuấn trông ngốc như thế mà cũng ma ranh quá rồi.
Chí Viễn cũng đứng gần đó ho vài tiếng rồi tiến lại chỗ Tiểu Bạch hỏi xem có cảm thấy điều gì bất thường không. Tiểu Bạch nhắm mắt lại thanh tĩnh vài giây, mở mắt ra cậu nhìn Chí Viễn gật đầu.
Chí Viễn căng thẳng hỏi vội Tiểu Bạch cảm thấy bất thường chỗ nào, Tiểu Bạch đáp cảm giác có một luồng sức mạnh nào đó ở trong cơ thể. Khuôn mặt của Chí Viễn biến sắc, anh thất vọng và cảm thấy có lỗi với Tiểu Bạch.
“Xin lỗi Tiểu Bạch, chú bào chế thuốc giải chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể giải được phân nửa độc dị nhân trong người cháu.” Chí Viễn nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch mỉm cười nói không sao, cậu cảm ơn Chí Viễn còn chưa hết, sao có thể trách anh được. Nói đoạn Tiểu Bạch nảy ra một ý tưởng rất là táo bạo, nếu đã nửa người nửa dị nhân như bây giờ thì cậu có thể trà trộn vào trong quân đoàn của dị nhân để thăm dò, biết đâu quân ta sẽ có cơ hội chiếm phần thắng.
***
Vốn dĩ từ lâu đức vua giới dị nhân đã muốn bắt Tiểu Bạch lại để làm quân sư cho hắn. Nay nghe Thảo báo Tiểu Bạch bị biến thành dị nhân liền mừng rỡ cho Tiểu Bạch vào cung.
Nhìn thấy Tiểu Bạch thân thể trắng nõn, khuôn mặt lại mỹ lệ anh tuấn, trong lòng đức vua liền có suy nghĩ không đúng đắn. Hắn ra lệnh cho tất cả thuộc hạ lui xuống, nếu không có lệnh của hắn bất cứ ai cũng không được bước chân vào.
Song vua dị nhân ra lệnh cho Tiểu Bạch bước lại gần hắn để hắn nhìn rõ mặt hơn. Tiểu Bạch có chút nhíu mày nghĩ bụng chắc là tên vua hỗn đản này có ý đồ gì đó với cậu rồi, cho nên mới đuổi hết thuộc hạ ra ngoài, còn kêu cậu đến gần hơn.
Tiểu Bạch nghe vua dị nhân gọi lần hai mới hoàn hồn đi đến bên cạnh. Vua dị nhân ngồi trên ngai vàng nghiêng mình nhìn Tiểu Bạch mà cảm thán: “Quả là mỹ nhân. Xưa nay ta chưa hề nhìn lầm.”
Tiểu Bạch có nghe lầm không, tên vua hỗn đản này vừa nói cậu là mỹ nhân sao. Sao giống vua đang khen ái thê vậy nhỉ!?
Vừa nghĩ thì Tiểu Bạch cảm nhận được luồng hơi ấm ở đâu đó ở phía sau. Thì ra tên vua hỗn đản này đang sờ mó chỗ không nên sờ, thật muốn chặt đứt cái tay của hắn xuống.
Hít một hơi sâu cố gắng nhẫn nhịn, Tiểu Bạch nở một nụ cười hết sức tự nhiên nhìn vua dị nhân, cứ mặc cho cái tay kia sờ loạng xạ trên người cậu.
Nhân lúc vua dị nhân càng ngày càng tiến sát gần cậu mà mân mơ da thịt. Tiểu Bạch lén rút ra một ống tiêm siêu nhỏ đâm thẳng vào mạch máu ngay cổ của vua dị nhân. Ngay lập tức hắn ngã ngữa trên ghế bất tĩnh.
Sau một lúc hắn tỉnh dậy hắn hỏi Tiểu Bạch là ai, tại sao lại ở đây. Điên thật, tên vua hỗn đản này vậy mà lại quên mất cậu là ai. Mà vậy cũng tốt, sau này ông ấy trở lại làm người bình thường sẽ không phải áy náy vì chuyện vừa nãy.
Tiểu Bạch nói mình đến đây để cứu đức vua và cả vương quốc dị nhân này. Lúc này vua dị nhân nhớ ra nói mình muốn trở về thăm vợ con, không biết họ còn sống hay không.
Có chút tò mò, Tiểu Bạch hỏi vì đâu mà ông ra nông nỗi này, vua dị nhân kể rằng trong một lần cả gia đình ông ba người đi du lịch, ông đã bị một bà tiến sĩ điên bắt về làm thí nghiệm.
Hiểu ra mọi chuyện, Tiểu Bạch nói với vua dị nhân rằng hiện tại ông chỉ là nửa người nửa dị nhân, nếu thật sự muốn trở lại làm người bình thường thì hãy hợp tác với cậu.
***
Vua dị nhân điều động tất cả dị nhân đi đến căn cứ của sĩ quan Hoàng Phi đòi thuốc tăng cường. Nghe nói ở đó mới vừa bào chế ra thuốc tăng cường, có thể giúp cho bất kì ai được tiêm sẽ tăng sức mạnh gấp ba lần. Đến lúc cướp được thuốc rồi thì thiên hạ này sẽ là của dị nhân.
Tất cả đồng lòng, hăng hái đi theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch đến trước căn cứ của Hoàng Phi. Tiểu Bạch ở trước mặt tất cả dị nhân xin phép đức vua cho cậu thương thảo với sĩ quan Hoàng Phi trước, nếu không được mới tính đến chuyện cướp.
Hai mươi phút sau, cả dàn súng đại bác và vài chục binh lính đã dàn trận trước cửa căn cứ. Thảo hai mày chau lại nói với Thanh: “Tức chết tao rồi, tao vậy mà bị nó lừa. Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ Tiểu Bạch không thể dễ dàng quy thuận đức vua như vậy. Vậy mà mấy tháng qua tao lại tin tưởng cho nó đi gặp đức vua. Thật ngu xuẩn!”
Hoàng Phi đứng ở sau ra hiệu cho các binh lính khai hoả. Còn chưa kịp phản ứng tiến hay lùi, hàng ngàn kiêm tiêm bay tới cắm thẳng vào da thịt từng dị nhân. Trong phút chốc hàng ngàn dị nhân ngã lăn ra đất, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ.
Khi tỉnh dậy, Tiểu Bạch mở mắt ra đã thấy khuôn mặt điển trai của A Long đang nhìn mình. A Long đỡ cậu ngồi dậy rồi hỏi han đủ thứ. Tiểu Bạch nói: “Em không sao.”
A Long ôm chầm lấy Tiểu Bạch: “Mấy tháng qua, vất vả cho em rồi!”
Tiểu Bạch nhìn A Long cười rồi hỏi A Long không còn gì để nói với cậu sao. A Long gãi đầu ấp a ấp úng không nói chữ nào ra chữ nào.
Tiểu Bạch xụ mặt tỏ vẻ đáng thương hỏi: “Em hiểu rồi, thì ra anh vẫn là không thích em. Em nên từ bỏ vậy!”
“Không. Không phải. Anh, anh thích em!” A Long lúng túng nắm chặt tay Tiểu Bạch.
Cuối cùng thì cũng nghe được ba chữ “Anh thích em” từ miệng A Long. Từ cái lần Tiểu Bạch bị trầy ở lưng, một đứa ngốc cũng nhìn ra được A Long thích Tiểu Bạch và muốn nói gì với cậu. Nhưng Tiểu Bạch không vội, cậu muốn A Long chính miệng nói thích cậu, có như vậy mới xứng đáng với bao sự nổ lực của cậu chứ.
Tiểu Bạch đưa tay đặt lên một bên mặt của A Long nhìn âu yếm nói: “Nói sớm hơn thế có phải tốt hơn không, cứ để cho người ta chờ.”
A Long ngơ ngác “Hả” một tiếng, chưa kịp hỏi ý của Tiểu Bạch là gì thì đã bị Tiểu Bạch khoá chặt môi. Nụ hôn bấy lâu nay mà cả hai đều thèm khát cuối cùng cũng được toại nguyện. A Long đáp trả, dang đôi tay to lớn ôm lấy thân thể Tiểu Bạch.
Hai bàn tay hư hỏng nhanh chóng luồn dưới lớp quần áo của Tiểu Bạch mà chơi đùa. Phía sau của Tiểu Bạch, trên dưới đều là phần nhạy cảm, bị hai tay của A Long trêu đùa như vậy, cậu không thể không bị kích thích mà rên rỉ.
“A Long, anh dừng lại đi! Ở bên ngoài còn có nhiều người lắm!” Tiểu Bạch vừa thở dốc vừa nói.
Mới vừa nói, Tuấn và Hương đã ở ngoài cửa gọi hai người mau ra ngoài, chú Hoàng Phi và mọi người có chuyện cần nói.
Tiểu Bạch như thoát được một kiếp nạn đẩy A Long ra rồi chạy ra ngoài. A Long mặt mày ủ rũ như ai ăn hết cả gia sản của cậu ấy vậy. Đã nhịn bao nhiêu lâu rồi, còn tưởng được “ăn thịt” vậy mà lại để con mồi chạy mất. Lần sau cậu nhất định sẽ không để Tiểu Bạch chạy nữa.
Tiểu Bạch vừa bước ra sảnh thì hàng loạt những cánh tay giơ lên tạo ra một âm thanh khiến cậu xúc động. Đó là tiếng vỗ tay của mọi người.
Sĩ quan Hoàng Phi và Chí Viễn đi đến, họ thay lời cho tất cả mọi người cảm ơn Tiểu Bạch và nhóm bạn đã không bỏ cuộc mà cố gắng tìm cách giải cứu mọi người.
Người đàn ông trước đây là vua dị nhân bước đến ôm lấy Tiểu Bạch nói cảm ơn, gia đình ông vẫn còn khoẻ mạnh, giờ đây ông ấy có thể trở về quê nhà rồi, nếu có dịp mong Tiểu Bạch và nhóm bạn có thể về đó chơi.
***
Trong giờ nghỉ giải lao, Tiểu Bạch đang nằm dài trên bàn học thì A Long đặt một chai sữa chua lên mặt cậu khiến cậu vui vẻ bật dậy.
Hai người uống sữa chua thôi mà khiến cho cả lớp trầm trồ. Tuấn ở sau khoanh tay trêu chọc: “Coi hai đứa nó kìa, lúc chưa quen nhau thì còn e dè. Còn bây giờ thì chả dè chừng gì, ngày nào cũng phát cơm chó.”
Hương liếc Tuấn nói cơm chó này ngon nên cứ im lặng mà ăn đi, còn không thì đi chỗ khác chơi.
Tuấn xụ mặt rồi lại nhìn sang Thanh và Thảo cũng tình tứ không kém liền đau lòng ôm lấy Hương mà khóc lóc. Hương lúc này bỏ chuyện ăn cơm chó, quay sang dỗ Tuấn, nhỏ cười thầm nghĩ đây cũng là nột loại cơm chó đó mà.
Mọi thứ đều bình thường cho đến khi có đứa chạy vào lớp thông báo: “Trời ơi, tụi bây biết tin gì chưa? Thầy Lý giáo viên thể dục trường mình vậy mà bị xe tông ở trước cổng trường đó, tụi bây mau ra coi đi!”
Tiểu Bạch và đám bạn chạy ra xem, nào ngờ lại thấy thầy Lý từ trong xe cứu thương bước xuống rồi đi ngược vào trong trường.
Ánh mắt nghi hoặc lẫn chút thích thú, khoé miệng Tiểu Bạch nhếch lên nói với đám bạn: “Lại có chuyện cho chúng ta tìm hiểu rồi đây. Tụi bây, hành động thôi!”
(Hết)