Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 83: Đến chơi nhà Vi Hàn
Hôm nay, Vi Hàn đặc biệt mời bọn Hạo Phong đến nhà dự sinh nhật bốn tuổi của con trai út Vi Vũ. Quen biết nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Hạo Phong được dịp đến nhà của hắn, cũng là lần đầu tiên gặp mặt chị dâu nên vô cùng háo hức. Ngoài hai anh em Kỳ Phong và Hạo Phong, Vi Hàn còn mời cả Nghinh Phong, Mặc Phong và Ngọc Phong.
Vi Hàn lập gia đình năm mười tám tuổi, có hai người con trai. Con đầu tên Vi Hoàn, mười tuổi. Con trai út tròn bốn tuổi tên Vi Vũ, vô cùng hiếu động. Mấy năm nay bận rộn nên hắn chỉ tổ chức sinh nhật sơ sài cho cậu nhóc. Nay tình hình đất nước đã yên ổn, giặc ngoại xâm không còn hoành hành, tham quan ô lại cũng giảm đáng kể. Nghinh Phong làm hoàng thái tử càng làm hài lòng người dân. Vì vậy, Vi Hàn cũng nhân dịp này tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai, một mặt cầu chúc cho tương lai Phong quốc ngày một giàu mạnh vững bền.
Ngay từ sáng sớm, bọn Hạo Phong đã xuất phát đến nhà Vi Hàn. Vẫn như cũ, hai anh em chàng cưỡi chung một con ngựa. Từ lúc trở về cung, Kỳ Phong càng trở nên dính người, ngoại trừ những lúc lên triều, hầu như lúc nào hắn cũng có mặt bên Hạo Phong.
“Anh à, có thể đi nhanh hơn một chút không? Mọi người đã bỏ xa chúng ta rồi kìa!”
Kỳ Phong ngồi đằng sau, tay vòng ngang hông, cằm gác lên vai chàng:
“Gấp gáp làm gì? Kệ họ. Hiếm khi có dịp ra ngoài…”
Nói rồi, hắn chồm người lên, đoạt lấy đôi môi mềm mại của chàng. Giữa thanh thiên bạch nhật mà hắn cũng không tha, Hạo Phong hốt hoảng đẩy hắn ra, thở dốc:
“Anh… càng lúc càng hư!”
Kỳ Phong nhếch nhẹ khoé môi:
“Ai bảo em càng lúc càng quyến rũ cơ chứ!”
“Nghiêm túc cưỡi ngựa! Nếu không em sẽ qua ngồi chung với anh Thạch Đầu!”
Kỳ Phong sa sầm nét mặt lại:
“Hắn dám đụng vào em, ta băm vằm hắn ra!”
“Anh…”
Chàng bất lực thở dài, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Suốt đường đi, hễ tới nơi vắng người là hắn lại được dịp sờ mó lung tung.
Hơn nửa ngày đường, cuối cùng bọn Hạo Phong cũng tới nơi. Vi Hàn nhìn thấy Hạo Phong và mọi người có mặt đông đủ, lòng đầy phấn khởi, chạy ra đón tiếp:
“Thần tham kiến thái tử cùng các vị điện hạ, ngũ công chúa.”
Nghinh Phong cười vỗ vai hắn:
“Đối với bọn ta mà còn khách sáo vậy sao?”
Vi Hàn gãi đầu:
“Hôm nay có nhiều quan viên đến dự sinh nhật của con trai, thần không dám thất lễ. Xin mời vào trong.”
Vi Hàn nói xong, khẽ liếc nhìn Hạo Phong, thấy thần sắc chàng hồng hào, khoẻ mạnh, trong lòng yên tâm không còn lo nghĩ nữa. Ngày hôm ấy, một mình cưỡi ngựa trở về, nhìn nương tử ôm con trai ra chào đón, Vi Hàn mới thấy bản thân thật tệ bạc. Hắn và nàng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau, cùng nhau lớn lên, trải qua bao chuyện buồn vui của tuổi trẻ. Rồi sau đó cả hai phải lòng nhau, nên duyên chồng vợ. Vậy mà khi gặp Hạo Phong, trong lòng hắn bỗng mang tạp niệm không thể buông bỏ. Hắn thường xuyên vắng nhà, chạy theo chàng như một kẻ ngốc. Biết chàng và Kỳ Phong lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn vẫn một mực si mê, âm thầm bảo vệ chàng. Cho đến khi bị Hạo Phong vạch trần tâm tư, thẳng thừng từ chối, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Chàng nói đúng, con đường của chàng là do chàng lựa chọn. Con đường của hắn là do miễn cưỡng đặt một chân đi lên. Nếu tiếp tục, không chỉ vợ con hắn khổ, mà người trong cuộc cũng sẽ phiền lòng. Chàng không quay đầu, còn hắn thì có thể. Đây chẳng qua là một cơn say, hắn tuyệt đối không để cho mình bị cơn say ấy đánh gục. Sau khi quay trở về, nhìn vào mắt Ân Ly, người vợ hiền của hắn, hắn biết nàng đã đoán ra tâm tư của chồng từ lâu. Nhưng nàng là người phụ nữ dịu dàng nhất trên đời, không hề gặn hỏi, một mực chờ đợi hắn qua cơn say, quay trở về bên nàng. Chính vì vậy mà hắn càng thấy trân trọng vợ con hơn, tự nhủ lòng sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với họ nữa dù chỉ trong suy nghĩ.
“Vũ, đừng chạy lung tung! Mau lại đây chào các vị điện hạ nào!”
Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đang đuổi theo một đứa trẻ bề ngoài mũm mĩm đáng yêu. Bất chấp tiếng gào khản cổ của nàng, cậu bé vẫn vô tư chạy khắp nhà, cất tiếng cười giòn vang. Vừa lúc đó, Hạo Phong đi tới, cậu bé không kịp né, đâm sầm vào chàng, ngã lăn ra sàn. Hạo Phong vội đỡ lấy cậu, bồng lên:
“Xin lỗi cậu nhóc. Con ngã có đau không?”
Vi Vũ nhìn chàng không chớp mắt, hai má hồng hồng đáng yêu vô cùng:
“Không đau. Anh trai xinh đẹp đụng vào, không đau tí nào!”
Lúc này nữ nhân cũng kịp đuổi tới:
“Thật xin lỗi! Thằng bé này nghịch ngợm quá!” Rồi nàng quay sang Vi Vũ mắng: “Gọi chú, không phải anh trai!”
Hạo Phong nhìn nàng rồi nhìn cậu bé, mỉm cười:
“Cậu bé này chắc là Vi Vũ? Còn chị đây… là chị dâu?”
Nghe hai tiếng “chị dâu”, sắc mặt nàng bỗng đỏ ửng. Trong ba vị hoàng tử có mặt tại đây, thì người này có vẻ ngoài nổi bật nhất, đoán chàng là thất hoàng tử, nàng ngập ngừng hỏi:
“Ngài là…”
“Là Hạo Phong mà ta hay kể với nàng đó!” Vi Hàn từ đâu lên tiếng khiến mọi sự chú ý đổ dồn về phía hắn.
Biết được người trước mặt là Hạo Phong, nàng vộ cung kính cúi xuống:
“Tham kiến điện hạ!”
Hạo Phong vội đỡ nàng lên:
“Đối với em không cần hành lễ.”
Vi Hàn tiến lại gần, quàng tay qua vai nàng, hạnh phúc nói:
“Đây là Ân Ly, vợ yêu của ta, đã nhiều lần kể với em.”
Hạo Phong mỉm cười chào nàng, rồi trao Vi Vũ lại cho Vi Hàn:
“Vũ qua cha bồng nhé!”
Vi Vũ không chịu rời khỏi chàng, la to:
“Không, con muốn được anh trai xinh đẹp ẵm cơ!”
Vi Hàn lườm cậu bé:
“Gọi là chú!”
Vi Vũ bĩu môi, vẫn bám chặt lấy chàng:
“Người đẹp không thể gọi chú đâu.”
Hạo Phong cười nói:
“Không sao. Hiếm khi có dịp.” Rồi chàng quay sang nhìn Vi Vũ: “Chú dẫn con đi chơi nhé!”
Vi Vũ vui vẻ gật đầu, để cho Hạo Phong ẵm đi vòng quanh khắp nhà. Chỉ mới gặp nhau mà Vi Vũ bám dính chàng không rời, đến mức khiến Kỳ Phong lại lên cơn ghen vô cớ. Hắn tiến lại gần, liếc cậu bằng nửa con mắt:
“Nhóc con, mau về với cha mẹ đi!”
Vi Vũ ôm Hạo Phong chặt cứng:
“Không chịu, bé Vũ chỉ thích anh trai xinh đẹp thôi.”
Kỳ Phong kéo Vi Vũ ra khỏi người Hạo Phong, gằn giọng:
“Của ta!”
Vi Vũ bị tách ra khỏi chàng, vẻ mặt mang đầy ấm ức, vừa vùng vẫy vừa gào to:
“Không được! Bác bắt nạt trẻ con! Oa, oa!! Trả anh trai lại cho bé Vũ đi!”
Tiếng la của Vi Vũ làm náo động cả không gian. Hạo Phong cười khổ nói:
“Anh à, mau thả cậu bé xuống đi!”
Nét mặt Kỳ Phong tối sầm, bẹo má cậu bé:
“Gọi em ấy là anh, mà gọi ta là bác?”
Hạo Phong thấy thường ngày Kỳ Phong rất điềm tĩnh, nay lại so đo với một đứa trẻ thì hết sức đau đầu. Nhưng cứ để Vi Vũ khóc la trong ngày sinh nhật cũng không hay, chàng tiến lại gần, nghiêm khắc nói:
“Anh mau thả cậu bé ra. Bắt nạt một đứa trẻ còn ra dáng một hoàng tử không cơ chứ?”
Kỳ Phong lườm Vi Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi thả cậu bé ra. Cậu vỡ oà chạy tới ôm chầm lấy Hạo Phong khóc rấm rứt. Cùng lúc, Ân Ly đi tới ôm cậu lên:
“Bé Vũ ngoan, không được làm phiền hai vị điện hạ nữa.”
“Nhưng mà…”
Vi Vũ vừa tiếc nuối vừa nhìn về phía Hạo Phong. Ân Ly ẵm cậu đi chỗ khác, vừa hay đụng phải Mặc Phong. Vi Vũ vừa nhìn thấy Mặc Phong thì lập tức nín khóc, chỉ vào y nói:
“Vậy con chơi với anh trai này được không? Người này cũng rất đẹp nha!”
Ân Ly khẽ mắng:
“Cái thằng bé này, tính háo sắc là di truyền từ ai vậy không biết!”
Mặc Phong nhìn thấy Vi Vũ bụ bẫm đáng yêu, mỉm cười nói:
“Được, ta chơi với con.”
Vi Vũ oà lên:
“Anh trai này cười lên nhìn thật giống anh trai kia!”
Mặc Phong nghe Vi Vũ nói vậy, nụ cười chợt tắt. Ngay cả đứa trẻ cũng nhìn ra được sự giống nhau giữa y và Hạo Phong. Việc này như một đòn đả kích khiến y thấy xây xẩm mặt mày.
Ân Ly thấy sắc mặt của Mặc Phong bỗng tái đi, lo lắng hỏi:
“Điện hạ? Ngài mệt sao?”
Mặc Phong nghe giọng Ân Ly, tâm trí vừa bay lên mây nhanh chóng quay trở về, mỉm cười nói:
“Ta không sao.”
Rồi y nhìn Vi Vũ nói:
“Bởi vì chúng ta là anh em, đương nhiên phải giống nhau rồi.”
Vi Vũ đưa tay gãi cằm, nhìn về phía Kỳ Phong và Hạo Phong, rồi hỏi Mặc Phong:
“Anh trai kia là của bác. Còn anh trai này là của ai? Bé Vũ không muốn anh bị cướp mất nữa đâu!”
Mặc Phong cười buồn:
“Ta không thuộc về ai hết. Bé Vũ có thể chơi với ta thoải mái.”
Vi Vũ nghe vậy, cười tít mắt nhào sang Mặc Phong, cọ cọ hai má phúng phính vào ngực y. Hạo Phong ở phía xa nhìn thấy y cười, trong lòng cảm thấy yên tâm, quay sang nói với Kỳ Phong:
“Dẫn anh ấy ra ngoài quả là quyết định đúng đắn. Lâu rồi mới thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy.”
Kỳ Phong cũng gật gù đồng ý. Thực ra, hắn mới là người mừng nhất. Từ lúc Mặc Phong bệnh nặng trở về, tâm trạng u uất, Hạo Phong luôn đến bầu bạn, an ủi. Thời gian ít ỏi còn lại, hắn phải tranh thủ ở bên chàng, sợ chàng bị người ta chiếm làm của riêng lúc nào không hay. Nay Mặc Phong vui vẻ, có nghĩa là Hạo Phong cũng không cần vì y mà lo lắng nữa rồi.
Mặc Phong chơi với Vi Vũ rất vui. Nếu đứa trẻ trong bụng vẫn còn, thì khi lớn lên chắc chắn sẽ đáng yêu như cậu bé. Vi Hàn cũng có nghe sơ chuyện của Mặc Phong, thấy hắn thích trẻ con, đến gần nói:
“Nếu điện hạ thích Vi Vũ thì có thể thường xuyên tới đây chơi.”
Mặc Phong ngắm nụ cười vô tư đáng yêu của cậu bé, đồng ý không do dự:
“Được vậy thì còn gì bằng. Bé Vũ có muốn nhận ta làm cha nuôi không?”
Vi Vũ chạy lon ton xung quanh y, nghe hỏi vậy, bước chân khựng lại:
“Không muốn! Thích anh làm vợ của bé Vũ cơ!”
Vi Hàn trợn mắt nhéo lỗ tai nhóc:
“Gặp người đẹp là muốn cưới về! Cha không có tiền cưới nhiều vợ cho con đâu! Hơn nữa điện hạ là nam, là hoàng tử Phong quốc! Còn nói bậy cha cấm không cho con chơi với ngài ấy!”
Mặc Phong thấy Vi Hàn nổi giận, vộingăn lại:
“Anh Hàn đừng giận, bé Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, có gì nhẹ nhàng dạy bảo.”
Vi Vũ bị nhéo đau, la toáng lên:
“Oa oa! Ban đầu con muốn anh trai kia, nhưng anh ấy đã có bác rồi nên mới… nên mới… oa oa!”
Vi Hàn càng nổi giận tét vào mông cậu bé:
“Là ai cũng không được!”
Hạo Phong thấy bên này nhốn nháo, vội lại gần, chạm tay vào vai Mặc Phong hỏi:
“Lục ca, chuyện gì vậy?”
Nét mặt Mặc Phong sa sầm, lạnh nhạt gạt tay chàng ra:
“Không có gì… Thất đệ, ta không được khoẻ nên về trước. Mọi người ở lại vui vẻ…”
Hạo Phong nhìn y khó hiểu. Đang yên đang lành, tại sao lại ủ dột nữa rồi? Chàng không yên tâm nên gọi Thạch Đầu, tính bảo gã đi theo. Ai ngờ Kỳ Phong nhanh hơn một bước:
“Lâm Y! Đưa Mặc Phong về tới hoàng cung an toàn. Nếu có gì bất trắc…”
Nếu có chuyện gì xảy ra với Mặc Phong, Hạo Phong chắc chắn lại phiền lòng lo lắng. Ngập ngừng một chút, hắn nói:
“Ta cắt chức nhà ngươi.”