Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 89: Hơi ấm của người
Kể từ ngày vắng bóng Kỳ Phong, vào ban đêm, Hạo Phong thường xuyên mất ngủ. Vì mỗi lần nhắm mắt lại, cảnh tượng cả nhà Vi Hàn ngã xuống bên vũng máu cứ quẩn quanh trong đầu chàng. Tiếp đó là hình ảnh Kỳ Phong trúng tên, vùi thây nơi chiến trận ác liệt. Mỗi khi giật mình tỉnh giấc, chàng không có cách chi ngủ lại được. Cơn ác mộng hằng đêm mãi quấn lấy chàng chẳng chịu buông tha. Tình trạng này không khác nào lúc nhỏ. Những ngày đầu đến điện Thanh Phong, chàng cũng thường nằm mơ thấy bà Lý hấp hối ôm mình thật chặt, cả người đầy máu rồi lìa đời. Khoảng thời gian đó, mỗi lần gặp ác mộng, phải có hơi ấm của Kỳ Phong thì chàng mới yên giấc. Nhưng hiện giờ, Kỳ Phong không có bên cạnh, chàng làm đủ mọi cách vẫn vô ích. Thuốc của Trương y sư cũng chỉ giúp chàng ngủ sâu, nhưng không thể xua đi ác mộng. Dù trời đêm rất lạnh, nhưng mỗi sáng thức dậy, chăn gối đều ướt đẫm mồ hôi, toàn thân mệt nhoài. Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, Hạo Phong sợ rằng mình không thể chịu đựng được nữa. Thế là một hôm, vừa dùng xong bữa sáng, chàng liền rời khỏi điện Tĩnh Phong. Tiểu Thanh thấy vẻ mệt mỏi của chàng, không yên tâm chạy theo:
“Điện hạ, ngài muốn đi đâu? Để nô tỳ chuẩn bị kiệu.”
“Đến điện Thanh Phong.”
Tiểu Thanh mở to mắt kinh ngạc. Điện Thanh Phong hiện giờ đâu còn ai. Chàng muốn đến đó để làm gì? Lo sợ Hạo Phong nhớ Kỳ Phong đến phát ngốc, nàng vội vượt lên ngăn lại:
“Hiện giờ điện Thanh Phong đã đóng cửa rồi, không còn ai bên đó đâu điện hạ.”
Hạo Phong ngừng bước chân, rồi quay sang Thạch Đầu:
“Anh Thạch Đầu, cho người mở cửa điện Thanh Phong giúp em.”
Khác với Tiểu Thanh, Thạch Đầu không ý kiến về hành động của chàng, nhanh chóng chạy đi tìm người mở cửa điện Thanh Phong.
Đứng trước nơi quen thuộc, bao kỷ niệm không kịp ngăn lại, ào ạt ùa về như thác lũ. Nơi chàng cùng hắn lớn lên, nơi lưu giữ tiếng cười và cả những giận hờn, trăn trở, giờ chỉ còn hoang vắng, tĩnh mịch. Chàng hít một hơi thật sâu, đẩy nhẹ cánh cửa đã đóng im lìm ba tháng nay. Tiếng kẽo kẹt vang lên, nghe như lời than ai oán, cứa vào tim từng nỗi cô đơn thắt lòng. Quang cảnh bên ngoài sân xác xơ tiêu điều. Khi tuyết tan, không một ai quét tước, dọn dẹp, trơ ra một khoảng sân đầy xác lá tả tơi. Chàng quay sang nói với Thạch Đầu:
“Anh dặn dò cung nhân ở điện Tĩnh Phong mỗi ngày tới đây quét tước dọn dẹp. Khi tứ ca trở về tất cả phải sạch sẽ, tinh tươm.”
Vừa dứt câu, chàng liền ngẩn ra, chẳng hiểu mình nói nhảm cái gì nữa. Biết bao giờ hắn mới trở về đây? Nhìn cảnh lại nhớ người, chàng không dám nấn ná lâu, bước nhanh vào trong phòng ngủ của Kỳ Phong. Ngập ngừng một lát, chàng mở tủ quần áo của hắn, lấy ra một chiếc áo choàng, ngắm nghía nó thật lâu, rồi vùi mặt vào trong lớp vải, cảm nhận mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Sau đó, chàng ôm chiếc áo vào lòng, rời khỏi điện Thanh Phong.
Tiểu Thanh thấy Hạo Phong trở ra chỉ với một chiếc áo trên tay, lấy làm khó hiểu. Nàng quay sang Thạch Đầu, lo lắng hỏi:
“Điện hạ liệu có làm sao không?”
Thạch Đầu trầm tĩnh trả lời:
“Đừng lo, ngài ấy luôn biết cách tự chữa lành.”
Khi quay về điện Tĩnh Phong, Hạo Phong lẳng lặng nằm trên chiếc ghế mây, cứ thế, ôm chiếc áo có mùi hương của Kỳ Phong, yên bình ngủ say. Kể từ lúc đó, nó trở thành vật không thể rời trong mỗi giấc ngủ của chàng. Khi ôm nó vào lòng, chàng cảm nhận được Kỳ Phong đang ở bên cạnh, âu yếm, dỗ dành. Chứng mất ngủ biến mất, ác mộng cũng không còn tìm tới nữa.
Một hôm, khi Hạo Phong đang ngủ trưa, hoàng đế bất ngờ ghé qua. Tiểu Thanh vội chạy đến quỳ xuống tiếp đón:
“Khởi bẩm hoàng thượng, điện hạ đang ngủ trưa.”
“Không cần đánh thức hắn.”
Nói rồi, hoàng đế bước vào trong. Hạo Phong vẫn ngủ say không hề hay biết đến sự có mặt của hắn. Hoàng đế ngồi xuống, vén mái tóc che đi một góc gương mặt của chàng lên, trầm tư nhìn chàng thật lâu. Ngón tay cái run run chạm nhẹ vào đôi môi hơi hé mở của chàng.
Hắn cố tìm kiếm hình bóng người xưa trong dung nhan của chàng, nhưng dường như đã không còn tìm thấy nữa. Năm mười chín tuổi, Hạo Phong có bảy phần giống mẹ. Thời gian trôi qua, nét nam tính trên gương mặt chàng làm cho hai người có đôi chút khác biệt, nếu không muốn nói, ở chàng phát ra một vẻ mê hoặc khó cưỡng, có phần vượt trội hơn cả mẹ mình.
Bỗng nhiên Hạo Phong khẽ chau mày, hoàng đế thấy chàng sắp tỉnh, giật mình tính rút tay lại. Nhưng chàng đột nhiên nắm lấy tay hắn, áp vào ngực mình, thống khổ nói:
“Anh ơi, đừng đi! Đừng bỏ lại em một mình…”
Hoàng đế chột dạ, hừ một tiếng:
“Nhớ nó đến mức này sao?”
Đã nhiều ngày trôi qua, Hạo Phong không còn gặp ác mộng. Nhưng tại sao hôm nay lại mơ thấy ánh mắt đầy oán giận của Kỳ Phong. Không những vậy, hắn còn bỏ chàng đi mất. Dù chàng có khóc lóc, kêu gào, van xin, nhưng hắn vẫn phũ phàng quay gót không một lần nhìn lại. Thế rồi, một giọng quen thuộc chợt đánh thức chàng khỏi cơn mê. Giọng nói khiến chàng chán ghét, sợ hãi. Chàng giật mình mở mắt ra, hốt hoảng khi nhìn thấy hoàng đế.
“Phụ… phụ hoàng?”
Thấy mình đang nắm chặt tay hắn, chàng vội vàng buông ra, quỳ xuống:
“Nhi thần vô lễ.”
Hoàng đế phất tay:
“Đứng lên đi.”
Chàng đứng lên, ngập ngừng hỏi:
“Phụ hoàng tới gặp nhi thần có chuyện gì ạ?”
Hoàng đế tỏ vẻ không hài lòng:
“Trẫm tới thăm con trai mình cũng cần lý do sao?”
Hạo Phong thấy hắn nói vậy, không hỏi gì thêm nữa. Xưa nay, đứng trước người cha này, chàng luôn cảm thấy có một rào cản rất lớn. Nay hắn đích thân tới thăm, rào cản ấy không những không thể tháo bỏ, mà còn mang đến cho chàng một nỗi mơ hồ bất an. Để xua đi bầu không khí ngột ngạt, chàng gọi Tiểu Thanh pha trà, rồi mời hắn tới tràng kỷ.
Dù không nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, nhưng Hạo Phong luôn có cảm giác hắn đang quan sát nhất cử nhất động của mình. Chàng không biết hiện tại mình nên hận hay sợ người này. Nhưng có một sự thật khó phủ nhận rằng, chàng không muốn nhìn thấy hắn. Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lùng vô tình khi phán tội Vi Hàn và Kỳ Phong là chàng lại thấy cơn giận trào lên trong lồng ngực. Chàng chưa từng hận ai, ghét ai, cũng tự nhủ lòng để tâm thanh tịnh, nhưng đứng trước người đàn ông này, dường như chàng không còn là chính mình nữa.
“Hòa đàm ba năm với Hỏa quốc sắp đến.” Hoàng đế bỗng dưng lên tiếng cắt đứt sự im lặng.
Chàng nghe đến hòa đàm, sực nhớ ra chuyện ba năm trước. Mới đây đã đến thời hạn tái ký hiệp ước rồi. Lần này chẳng lẽ Thuận vương lại muốn chàng tới Hỏa quốc nữa sao? Không để chàng thắc mắc thêm, hoàng đế lại nói tiếp:
“Thuận vương sẽ đích thân tới Phong quốc.”
Bỗng dưng đích thân tới tận Phong quốc, tên Thuận vương này đang có âm mưu gì đây? Hạo Phong thầm nghĩ.
“Năm xưa hoà đàm, con đã có kinh nghiệm. Nên lần này, trẫm lại giao cho con vậy.”
Lời đề nghị của hoàng đế khiến chàng lùng bùng hết lỗ tai. Nhưng mà nghĩ lại, năm đó chàng ở Hỏa quốc là rơi vào thế bị động. Còn hiện tại, nếu Thuận vương tới Phong quốc, có lẽ gã sẽ không dám làm chuyện bậy bạ. Thôi thì cứ đồng ý rồi tùy cơ ứng biến.
Buổi chiều hôm ấy, hoàng đế ở lại điện Tĩnh Phong dùng cơm. Hắn bỗng dưng kể rất nhiều chuyện về Liên Quý Phi. Chàng ngồi nghe rất chăm chú, không bỏ sót chi tiết nào.
Ngày đầu tiên hắn gặp nàng là một ngày chớm thu. Tuy chỉ là một cung nữ thấp kém, nhưng khí chất tỏa ra từ nàng lại kiêu sa như một tiểu thư đài cát. Hắn bị bóng lưng của người thiếu nữ ấy hút hồn ngay từ những giây phút đầu tiên. Lúc ấy, nàng đang độc diễn vũ điệu nghê thường lả lướt dưới lá thu rơi nhè nhẹ. Trang phục đơn giản không cầu kỳ, vậy mà trong sắc tím đỏ của buổi hoàng hôn, nàng như đang khoác trên mình bộ xiêm y rực rỡ của tiên nữ, đánh gục trái tim của hắn bởi dáng vẻ uyển chuyển thoát tục.
Bất chợt, một cơn gió thổi qua, đôi chân thon thả loạng choạng rồi ngã nhào. Từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn trộm, thấy nàng sắp ngã, hoàng đế đành hiện thân, vội lao tới đỡ lấy nàng. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng đã làm tim hắn như ngừng đập. Thiếu nữ thoáng ngạc nhiên, rồi bỗng e thẹn ngại ngùng, hai má ửng hồng trông càng đáng yêu bội phần. Sau đó, hoàng đế ngày nào cũng tới tìm nàng, nhìn nàng nhảy múa. Từ lúc hoàng hậu qua đời, nàng là người đầu tiên làm sống lại trái tim khô cằn của hắn. Cho đến khi nàng mang long thai, hắn chính thức sắc phong nàng thành Quý Phi.
“Mẫu phi của con nhập cung để làm vũ công. Nhưng bị người khác đố kỵ, hãm hại, chân bị chấn thương, không thể nhảy múa trong khoảng thời gian quá dài. Thế là nàng bị chuyển tới làm một cung nữ. Nàng ấy luôn trầm lặng, hiểu chuyện và tốt bụng. Chính vì vậy mà trẫm mới yêu thương nàng vô điều kiện.”
Nói tới đây, hắn bỗng ngưng lại, nhìn Hạo Phong thật lâu. Ánh mắt của hắn làm cho chàng cảm thấy ngột ngạt. Cuối cùng hắn nói tiếp:
“Trước đây trẫm đối xử với con không tốt cũng chỉ vì quá đau lòng trước cái chết của nàng ấy. Sau này, khi biết được nàng bị Tần Phi hãm hại, trẫm mới tỉnh ngộ. Trẫm biết mình sai rồi. Nhưng việc triều chính bận rộn, trẫm không có nhiều thời gian tới thăm con. Nay Nghinh Phong lên làm thái tử, dần học cách cai trị đất nước, chia sẻ bớt phần nào gánh nặng. Từ nay, bất cứ khi nào rảnh rỗi, trẫm sẽ tới.”
Hạo Phong nghe hắn nói những lời này, không những không vui mà còn khó chịu. Thà rằng cứ như xưa, đừng quan tâm, cũng đừng nhớ đến thì tốt hơn. Nhưng chàng nghĩ, nếu tiếp cận hoàng đế, không chừng một ngày sẽ thuyết phục được hắn cho Kỳ Phong quay về. Thế là chàng nói:
“Bất cứ khi nào phụ hoàng ghé qua, nhi thần cũng sẵn lòng tiếp đón.”
Hoàng đế tiếp tục:
“Còn một chuyện nữa. Dù sao con cũng là hoàng tử, chính là rường cột nước nhà, từ ngày mai, trẫm đặc biệt ân chuẩn cho con đến lầu Thiên Thư, cùng học tập với thái tử. Hy vọng sau này con sẽ là cánh tay đắc lực của Nghinh Phong.”
Hạo Phong kinh ngạc nhìn hắn, vội từ chối:
“Chuyện này… hình như không hợp lẽ thường cho lắm, thưa phụ hoàng. Xưa nay thái tử luôn có lộ trình học tập khác với các hoàng tử. Nếu con được đặc cách ngang hàng với anh ấy, sẽ khiến cho những người khác thêu dệt không hay…”
Hoàng đế cau mày:
“Đây là lệnh của trẫm. Kẻ nào ăn nói hàm hồ, tức là muốn khi quân phạm thượng.”
Hắn đã kiên quyết như vậy, có nói thêm cũng vô ích. Chàng đành miễn cưỡng đồng ý.