Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 90: Dây dưa không dứt
Hôm nay là ngày tiếp đón sứ đoàn của Hỏa quốc đến Phong quốc gia hạn hiệp ước hoà bình ba năm một lần. Từ cổng thành vào đến hoàng cung, nơi nơi đều được trang trí cờ hoa rực rỡ. Vừa tới nơi, Thuận vương bỗng thấy thấp thoáng bóng áo trắng quen thuộc từ xa. Ở Hỏa quốc, khi nghe tin chàng còn sống, gã vẫn còn bán tín bán nghi. Rõ ràng khi ấy, người đã không còn hơi thở, thần sắc nhợt nhạt nằm lặng im trong cỗ quan tài. Nhưng hiện giờ, trước mặt gã đích thực là người sống, sắc mặt tươi tắn, ánh mắt sáng như sao trời. Mối nghi ngờ của gã cuối cùng đã được trút bỏ. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng phủ lên người chàng, áo trắng như được dát một lớp vàng mỏng, sáng lấp lánh. Vẻ đẹp khuynh thành đảo quốc ấy làm gã đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngẩn ngắm nhìn. Cho đến khi chàng đến gần thì gã mới hoàn hồn trở lại, tươi cười nói:
“Thất điện hạ. Đã lâu không gặp.”
Hạo Phong thấy vẻ mặt hồ hởi của gã, có chút phòng bị, lùi về sau ba bước:
“Đã lâu không gặp.”
Thuận vương nghe giọng nói êm tai quen thuộc, vui mừng nhoẻn miệng cười:
“Hôm nay được đệ nhất mỹ nhân của Phong quốc tiếp đón, quả thật là vinh hạnh của bổn vương.”
Trong lòng Hạo Phong thầm khinh thường con người này. Qua bao năm, gã vẫn không bỏ thói cợt nhã. Thảo nào Mặc Phong lại uất ức bỏ đi. Nghĩ tới việc y phải chịu đựng cái tính trăng hoa, háo sắc của Thuận vương suốt thời gian dài, chàng lại thấy bất bình thay. Tuy nhiên, vì đại cuộc, chàng không thể trưng ra bộ mặt khó coi, cố gắng nở nụ cười tươi như hoa:
“Danh xưng này ta không dám nhận. Ngài đi đường vất vả rồi, ta dẫn ngài tới điện Xuân Phong thay y phục, nghỉ ngơi. Trước khi yến tiệc tối nay diễn ra, ngài có thể thoải mái đi dạo một vòng hoàng cung.”
“Làm phiền điện hạ rồi.”
“Đây là bổn phận của ta, ngài không cần khách sáo.”
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Thuận vương ra ngoài đi dạo một vòng. Đôi chân không tự chủ được bước tới điện Tùy Phong, cung điện của Mặc Phong. Gã quay sang hỏi thị vệ:
“Ngươi có chắc rằng vương phi đã quay về không? Tại sao cánh cửa lại đóng kín vậy?”
Thị vệ cúi mặt đáp:
“Thông tin chính xác ạ.”
Thuận vương ừm một tiếng, rồi nhìn quanh, không thấy lính canh. Cánh cổng thì bị đóng kín, chẳng biết vào bằng cách nào. Suy nghĩ một lúc, gã quyết định thử đẩy nhẹ cánh cổng, ai ngờ bên trong không khóa, cổng bật mở. Thế là gã tự nhiên như không đi vào. Sự xuất hiện của gã làm cả điện Tùy Phong một phen nhao nhao. Một cung nữ lớn tuổi lên tiếng mắng một cung nữ trẻ hơn:
“Đã dặn ngươi khóa cổng lại, tại sao không làm?”
Cung nữ run rẩy quỳ gối mếu máo:
“Nô tỳ quên mất, mong tổng quản tha tội!”
“Thật là! Ngươi quỳ ở đó, chờ điện hạ trách phạt đi!”
Người kia nói xong, vội chạy tới Thuận vương quỳ xuống:
“Vị này… chắc là Thuận vương của Hỏa quốc.”
Thuận vương không trả lời nàng ta, nhìn quanh sân, rồi hỏi:
“Chủ nhân nơi này đâu?”
Cung nữ ngập ngừng một lát, ấp úng trả lời:
“Dạ… điện hạ vừa mới ra ngoài rồi. Có lẽ mất mấy ngày mới trở về.”
Thuận vương nghi hoặc nhìn qua bả vai của cung nữ:
“Hướng kia có phải dẫn ra hồ cá?”
Cung nữ giật mình thon thót. Hướng đó quả thật dẫn đến hồ cá. Nhưng Mặc Phong đang ở đó. Nếu nàng nói phải, Thuận vương muốn đi tới đó, chẳng may gặp điện hạ, nàng sẽ bị khiển trách. Nếu nàng nói không phải, Thuận vương không tin mà tới đó, gặp điện hạ, nàng cũng chẳng thoát tội. Đằng nào cũng chết, nàng cắn răng đáp:
“Dạ là hồ cá, nhưng hiện tại đang sửa sang lại nên không còn cá nữa, thưa Thuận vương.”
Nhưng Thuận vương có vẻ không cần câu trả lời. Nàng vừa ngẩng mặt lên đã thấy gã đi về phía hồ cá.
Mấy ngày trước, khi nghe tin Thuận vương tới Phong quốc ba ngày để tái ký hiệp ước hòa bình, Mặc Phong căn dặn các cung nhân ba ngày nay không được mở cửa điện Tùy Phong. Mặc dù, y biết rằng một khi nhìn thấy Hạo Phong, gã sẽ chẳng còn nhớ tới mình nữa. Nhưng lỡ như sự cố lần trước lặp lại, y sợ sẽ tiếp tục rơi vào vũng bùn lầy không thể thoát. Tốt nhất là cứ ở yên trong này, không quan tâm chuyện diễn ra ngoài kia.
Như thường ngày, y ra hồ cá đặt trong khuôn viên điện Tùy Phong, thả từng nắm thức ăn xuống hồ, mỉm cười nhìn đàn cá tung tăng bơi dưới nước, tụ lại đớp mồi.
“Xem ra, không có ta em vẫn rất vui vẻ nhỉ?”
Một giọng nói quen thuộc cất lên, Mặc Phong thấy lạnh sống lưng. Y nghĩ mình nghe nhầm, lại tiếp tục cho cá ăn. Bất chợt, một cái ôm từ phía sau khiến toàn thân Y tê cứng.
“Tại sao lại bỏ đi?”
Mặc Phong hốt hoảng quay lại, đẩy mạnh người nọ ra. Thì ra y không nghe nhầm. Đứng trước mặt là người y không mong đợi nhất. Tại sao gã lại vào được đây?
“Ta cho người tìm em khắp nơi. Hóa ra là em đã về nhà. Tại sao lại bỏ đi?”
Mặc Phong cười lạnh. Vì sao y bỏ đi, chẳng phải gã là người rõ hơn ai hết, giờ còn ra vẻ mình là người vô tội, bị bỏ rơi. Y quay sang, thoát khỏi cái ôm của Thuận vương, đáp gọn lỏn một câu:
“Vì ta hết yêu ngài rồi.”
Thuận vương sa sầm nét mặt, gằn giọng:
“Nói dối!”
Mặc Phong nhếch môi:
“Việc gì ta phải nói dối?”
Thuận vương im lặng, nhìn thẳng vào mắt Mặc Phong. Bất ngờ, gã lao tới, bắt lấy y:
“Ánh mắt của em đã nói cho ta biết, em nói dối. Một người vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, sẵn sàng từ bỏ thân phận hoàng tử, đi theo ta tới tận Hỏa quốc, không màng nguy hiểm tính mạng. Ta không tin, trái tim của người đó dễ thay đổi như vậy.”
Y bật cười, vùng ra khỏi gã:
“Vậy còn ngài? Trái tim của ngài có dễ thay đổi hay không?”
Thoáng ngập ngừng, Thuận vương trả lời:
“Không. Từ đầu tới cuối, trái tim ta chỉ có mình em!”
Mặc Phong cười chua chát:
“Thà rằng ngài nói là ngài đã thay đổi, thì ta còn tin ngài một chút.”
Y sẽ tin gã đã thực sự quên người kia, một lòng hướng về phía mình.
“Nhưng mà… tại sao cứ phải nói dối? Tại sao lại giấu diếm?”
Thuận vương bất lực vò đầu bứt tai, nói như quát:
“Ta phải làm sao mới vừa lòng em?”
“Đã muộn rồi. Mời ngài về cho!”
Mặc Phong dứt khoát đuổi gã đi. Nhưng Thuận vương vẫn ngoan cố níu y lại:
“Còn con chúng ta đâu?”
Mặc Phong nghe gã hỏi tới con, trong lòng quặn thắt đến khó thở. Gã còn tư cách hỏi “con của chúng ta đâu?” ư? Y cố đè nén cơn đau trong ngực, đáp:
“Chết rồi.”
Thấy vẻ mặt người kia thống khổ, trong lòng y có chút hả hê.
“Chết? Tại sao lại chết?”
Mặc Phong cười nhạt:
“Ta đã giết nó.”
Thuận vương cảm thấy trước mắt tối sầm, đất trời như sụp đổ:
“Tại sao em lại…”
Mặc Phong cắt ngang lời gã:
“Chẳng phải ta đã nói là hết yêu ngài rồi sao? Nếu đã hết yêu rồi thì cần gì giữ lại thứ phiền phức ấy chứ?”
Trong mắt Thuận vương loé lên lửa giận, tiến tới nắm lấy bả vai y lay mạnh:
“Nhưng nó chỉ là đứa trẻ! Tại sao lại độc ác như vậy?”
“Vì ta hối hận rồi! Đường đường là nam tử hán, đại trượng phu, tại sao lại nhục nhã sinh con cho một người đàn ông khác chứ? Đứa trẻ lớn lên từ mối quan hệ không có tình yêu thì nên chết đi thì hơn!”
Thuận vương nắm chặt hai tay, bờ vai run lên, sau đó kéo tay Mặc Phong:
“Em đừng mong gạt ta! Mau! Dẫn ta đi gặp con!”
Mặc Phong cố bám chặt hai chân dưới mặt đất, quát to:
“Buông ra!”
“Nếu em không cần thì hãy trả nó cho ta!”
Mặc Phong bỗng dưng muốn cười, nhưng lại nghe mặn đắng trong cổ họng. Con người này đóng kịch giỏi thật. Nếu đứa trẻ thật sự chào đời, thì gã có còn nhìn thấy y đứng đây hay không? Cuộc giằng co cứ thế diễn ra, tưởng như không hồi kết. Bỗng dưng Mặc Phong không chống cự nữa. Hai tay y ôm ngực, đau đớn nhăn mặt rồi mềm rũ ngã xuống. Thuận vương hốt hoảng đỡ lấy y:
“Mặc Phong?”
Mặc Phong thở không ra hơi, hàng mi run run muốn mở mắt ra, nhưng cơn đau ở ngực làm hắn không còn tỉnh táo. Thuận vương cuống cuồng la to:
“Người đâu?”
Cung nhân nghe tiếng la thất thanh, khẩn trương chạy vào. Vừa nhìn thấy Mặc Phong suy yếu được Thuận vương ôm vào lòng, ai nấy cũng giật mình run sợ. Điện hạ đã dặn bằng mọi giá cũng không được mở cửa cho tên Thuận vương này vào. Giờ không những người đã vào được mà còn làm cho bệnh cũ của y tái phát. Phen này không tránh khỏi bị phạt nặng.
“Gọi thái y!”
Giọng nói của Thuận vương vừa cất lên, cung nhân tức tốc chạy đi. Đang lúc gã định bồng Mặc Phong vào trong thì y từ từ mở mắt ra, khó nhọc nói:
“Không cần gọi thái y.”
Thuận vương thấy bộ dạng yếu ớt của y, không yên tâm đỡ y dậy, bồng vào trong:
“Em vừa mới đột ngột ngất xỉu. Vẫn nên gọi thái y tới khám thì hơn.”
Thuận vương nhẹ nhàng đặt y xuống giường, ân cần hỏi:
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Mặc Phong lạnh nhạt đáp:
“Không cần ngài bận tâm. Mong ngài mau về cho.”
Gã vẫn ngoan cố áp sát người vào y, tay chạm vào gương mặt nhợt nhạt:
“Thái y khám xong, ta sẽ đi.”
Một lúc sau, Trương y sư đến. Vừa thấy Thuận vương, y có chút kinh ngạc, rồi vội tới khám bệnh cho Mặc Phong. Kể từ ngày Mặc Phong quay về, mang bệnh nặng, Hạo Phong đặc biệt căn dặn Trương y sư theo dõi sức khoẻ của y. Trước đó vì quá đau lòng, tim của y cũng ảnh hưởng, không thể chịu nhiều đả kích. Thời gian trôi qua, bệnh tình đã có biến chuyển tốt đẹp. Hôm nay Thuận vương vừa xuất hiện đã làm bệnh cũ tái phát. Trương y sư vừa khám cho y, vừa lắc đầu. Thuận vương thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y, nôn nóng hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Bệnh của điện hạ là tâm bệnh. Từ lâu đã không còn tái phát. Hôm nay sao lại…”
Không đợi Trương y sư nói hết câu, Mặc Phong đã ngắt lời:
“Là do hắn. Chỉ cần hắn không xuất hiện thì ta sẽ khoẻ lại.”
Ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng tới Thuận vương. Gã gằn giọng nói:
“Em làm tới mức này sao?”
Mặc Phong quay đi, hạ thấp giọng:
“Ngài đã thấy tới mức này mà còn không buông tha cho ta?” Vì đâu cứ mãi dây dưa không dứt, không trả lại cuộc sống bình yên cho hắn được sao?
Thuận vương đột ngột đứng dậy, sắc mặt u ám đầy lửa giận, lớn tiếng nói:
“Được lắm, nếu đã như vậy, thì cả đời em đừng mong thoát khỏi ta!”
Nói rồi, gã hậm hực bỏ về. Khi gã đi khỏi, Mặc Phong ôm ngực, co người lại rồi ngã xuống giường. Cơn đau dồn nén, chịu đựng từ nãy tới giờ làm trên trán y đổ tầng tầng mồ hôi lạnh. Trương y sư vội chạy tới cho y uống một viên thuốc. Một lúc sau, cơn đau mới giảm dần, cả người y mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ say.